Hạ Úc Huân ngẩng đầu trừng anh một cái, dưới sự giận dữ, tay dùng một chút lực, nút áo kia bị văng ra xa thật xa.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngày mai tôi may lại cho anh là được rồi!” Hạ Úc Huân trừng anh một cái.
Hừ, còn không phải là ghét bỏ cô thô lỗ sao? Cô chính là thô lỗ thì sao!
Miệng vết thương trên vai không phải quá nghiêm trọng, chỉ là có chút vỡ ra, rất nhanh liền xử lý tốt.
Phiền toái chính là vết thương mới ở bụng, một mảnh máu tươi đầm đìa, làm hại cô cũng không biết nên xuống tay từ nơi nào.
Vì cái gì anh luôn có bản lĩnh đem bản thân làm cho trở thành hiện trường vụ án?
Hạ Úc Huân để anh dựa nghiêng trên đầu giường, vừa không đè vết thương sau lưng cũng không đè vết thương nơi bụng.
Sau đó, cô ngồi xổm bên mép giường từng chút một bôi thuốc cho anh, vì muốn nước thuốc nhanh khô hơn, cái miệng nhỏ thò lại gần miệng vết thương thổi thổi, không chút nào chú ý tới hành động của mình như vậy tạo cho Lãnh Tư Thần bao nhiêu đau đớn.
Lãnh Tư Thần rên rỉ dần dần tràn ra, hô hấp cũng càng thêm dồn dập, ngón tay thon dài nắm chặt khăn trải giường.
Hạ Úc Huân chỉ biết anh đau, vừa thổi vừa nói, “Nhịn một chút, một lát liền xong!”
“Bất quá, đau cũng là anh tự tìm! Anh hùng cứu mỹ nhân là phải trả giá thật nhiều!” Hạ Úc Huân nói, động tác trên tay hơi dừng lại, cười khổ lẩm bẩm tự nói, “Anh vì cô ấy bị thương, lại tới tìm tôi chữa thương, vậy tính cái gì……”
“Tiểu Huân……”
Hạ Úc Huân mặt lạnh cắt ngang anh, nói: “Anh cái gì đều không cần phải nói, bôi thuốc xong thì về đi. Đêm nay tôi xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Nói xong tiếp tục bôi thuốc, xoa xoa, vừa muốn cúi xuống thổi, cư nhiên nhìn thấy giữa háng anh khởi động lều trại nhỏ……
Hạ Úc Huân sợ tới mức “Xoạt” một tiếng vụt ra thật xa, khuôn mặt nhỏ tất cả đều đỏ bừng, một tay cầm bông băng, một tay cầm chai thuốc, cả người ngây ngốc mà sững sờ tại chỗ, nhìn Lãnh tư thần nằm ở trên giường ánh mắt giống như nhìn một con quái thú đột nhiên biến thân……
Thật sự không thể trách cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tình huống như vậy……
Lãnh Tư Thần hai tròng mắt khép hờ, vẻ mặt đau đớn khó nhịn, trong miệng ra sức nỉ non, “Tiểu Huân…… Tiểu Huân……”
“Đừng kêu!” Hạ Úc Huân kinh hoảng thất thố mà cắt ngang anh.
Bởi vì thanh âm anh kêu làm cô liên tưởng đến hình ảnh tà ác nào đó.
Đáng chết đáng chết! Âu Minh Hiên đáng chết! Đều là anh làm hại. Cô khẳng định là ảnh hưởng còn lưu lại những động tác trong film lần trước.
“Tôi…… Tôi đi đổi chậu nước!”
Ba mươi sáu kế chạy là thượng kế.
Hạ Úc Huân buông chai thuốc và bông băng liền muốn chạy, kết quả, vừa muốn chuồn đi, Lãnh Tư Thần lại dịch đến mép giường, tay dài vươn ra, đem cô trốn ở góc tường kéo qua, đầu nóng hừng hực chon vào cổ hơi lạnh của cô, thở ra hơi thở như bắt lửa, nói: “Đừng đi……”
Hạ Úc Huân quýnh lên, như điện giật ném tay anh ra, ngay sau đó liền nghe được thanh âm anh than đau.
Đáng chết, anh lại bắt đầu chảy máu……
Hạ Úc Huân tất cả bất đắc dĩ mà ngồi xổm lại, lắp bắp nói, “Anh đừng lộn xộn, thuốc vẫn chưa bôi xong, anh anh anh…… Làm nó ngoan một chút a……”
“Tiểu Huân, cái này anh chỉ sợ là không có biện pháp……” Lãnh Tư Thần cười khổ nhìn cô.
“Vì cái gì không có biện pháp? Anh không phải tự chủ rất mạnh sao?” Hạ Úc Huân vội la lên.
“Bởi vì tay nhỏ của em làm mất ma lực khống chế.” Thanh âm Lãnh Tư Thần vô cùng khàn khàn.
“Lãnh Tư Thần, anh hạ lưu!” Hạ Úc Huân mặt đỏ tai hồng mà trừng anh.