Đúng lúc này, “Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.
“A! Cái kia, thực xin lỗi thực xin lỗi! Quấy rầy! Các người tiếp tục tiếp tục!”
Cùng với một thanh âm kinh hoảng thất thố, ầm một tiếng, cửa đóng lại.
Hướng Viễn đang bưng bữa ăn khuya kinh hoảng thất thố mà chạy trốn ra ngoài.
Vừa rồi anh nghe được bên trong có động tĩnh, nghĩ Lãnh Tư Thần hẳn đã tỉnh, cho nên liền muốn đưa chút đồ ăn vào, gõ cửa vài tiếng đều không có phản ứng, liền trực tiếp đẩy cửa mà vào, nào biết cư nhiên sẽ đụng phải cảnh tượng hương diễm này.
Chết chắc rồi chết chắc rồi! Lần này thật sự chết chắc rồi! Cư nhiên quấy rầy chuyện tốt của lão đại. Cũng may anh nhanh chóng tránh.
Bất quá, miệng vết thương của lão đại vừa mới mới khâu xong, vận động kịch liệt như vậy, nỗ lực trước đây khẳng định lại sup đổ hết.
Trời ạ! Vậy anh chẳng phải là lại phải bắt đầu cuộc sống bi kịch.
Vì cái gì, vì cái gì xui xẻo luôn là anh! Khi đó anh nhất định là điên rồi mới đi học y.
Lương Khiêm nhìn dáng vẻ Hướng Viễn thở hồng hộc mặt đỏ tai hồng, nhàn nhã mà khoanh tay trước ngực, vui sướng khi người gặp họa nói, “Sớm nói cậu đừng đi! Càng không nghe! Thế nào? Kỹ thuật của lão đại không tồi chứ!”
“Anh anh…… Anh bớt nói lời châm chọc đi!” Hướng Viễn thẹn quá hóa giận mà đẩy Lương Khiêm đang chặn đường ra.
“Hắc hắc, đừng đi đừng đi! Nói với tôi cậu đã nhìn thấy gì?” Lương Khiêm đột nhiên thay đổi thái độ như Xuyên kịch biến sắc, đuổi theo phía sau Hướng Viễn, nhiều chuyện mà truy vấn nói.
“Lương Khiêm, anh có thể đừng vô sỉ như vậy hay không!” Hướng Viễn đã ngay cả cổ đều đỏ lên.
“Tôi hỏi một chút đã là vô sỉ? Vậy người nhìn lén chẳng phải là vô kiểm a……”
“Ai nhìn lén! Tôi là không cẩn thận!”
“Tôi đã nhắc nhở cậu, cậu lại một hai phải đi, khẳng định là cố ý! Chậc chậc, thật nhìn không ra cậu còn có loại đam mê này……”
“Lương Khiêm, anh một ngày không đùa giỡn tôi sẽ chết hay sao vậy! Lão tử liều mạng với anh!”
……
Trong phòng ngủ.
Lãnh Tư Thần buông cô ra, lại tiếp tục nữa, anh nhất định khống chế không được.
Trên thực tế, hiện tại anh đã ở đỉnh điểm của sự mất khống chế.
“Tiểu Huân……” Anh kiềm nén mà nỉ non.
“Vẫn đau sao? Vậy làm sao bây giờ? Em đi gọi Hướng Viễn!” Hạ Úc Huân hoảng loạn đến không chịu được.
“Không phải, đừng khẩn trương. Anh chỉ là muốn nói, anh đói bụng.”
Trời biết, Lãnh Tư Thần không muốn nói ra những lời này. Nhưng cần thiết phải để cô rời đi trong chốc lát!
Đúng vậy, đói bụng! Rất đói bụng rất đói bụng! Con ngươi anh như lang tựa hổ mà nhìn chằm chằm tiểu nha đầu thở dốc chưa bình tĩnh dưới thân.
“Em đi nấu cơm cho anh!” Hạ Úc Huân lập tức nói.
“Được.” Thanh âm anh khàn khàn, cực kỳ gian nan mà để cô rời đi.
Khoảng cách từ giường đến cửa phòng, trong vòng vài giây ngắn ngủi cô rời đi, anh có bao nhiêu lần xúc động muốn cô ửo lại.
Anh muốn cô, nhưng là, không phải vào ngay lúc này.
Anh muốn cô rành mạch mà cảm nhận được tâm ý của chính mình, anh phải cho cô một đêm hoàn mỹ khó quên nhất.
Lãnh Tư Thần đã hạ quyết tâm nhân nhịn, cho dù anh không phải người đàn ông đầu tiên của cô, cũng muốn làm người đàn ông khiến cô vĩnh viễn cũng không cách nào rời đi. Bất luận là tim, hay là thể xác.
Hạ Úc Huân, em tốt nhất nhanh chóng tỉnh táo cho anh, nếu không, anh không cam đoan ngày nào đó khống chế không được bản thân, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ăn em.
Tiểu Huân, nhanh chóng thức tỉnh đi……
Tiểu Huân, đã rất lâu rất lâu rồi không nhìn thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt hoành hành ngang ngược của em, thực hoài niệm……
Tiểu Huân, đã rất lâu rất lâu không có nghe em tức giận mắng anh, thực không quen……
Tiểu Huân, em vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh lại nhớ em như vậy……