“Cái kia cái kia…… Có thể hay không cho tôi mượn một chút tiền? Hai đồng là đủ rồi!” Hạ Úc Huân quẫn bách mà cào cào đầu, thật là mất mặt ném về nhà.
Renault nghe vậy hơi có chút mất mát, ngay sau đó buồn cười mà nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, xin lỗi nói, “Tôi không có tiền xu……”
“Ách……” Nghĩ cũng biết hắn như vậy trên người không có khả năng có tiền xu, Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ đành phải nói, “Ách, vậy anh cho tôi mượn một trăm đi! Lần sau gặp mặt tôi sẽ trả cho anh. Anh hẳn là sẽ không nhanh như vậy liền rời đi chứ?”
Renault mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Trên người tôi không có tiền mặt.”
Hạ Úc Huân hoàn toàn quấn bách, cư nhiên tiền mặt đều không có, thật là không dính khói lửa phàm tục a……
“ý của tôi là, tôi không có tiền của nước cô, bất quá…… Cô từ từ……” Renault đi qua nói vài câu với phi công, một lát sau vòng trở về, sau đó đưa cho cô một trăm nhân dân tệ.
Hạ Úc Huân hướng phi công gật đầu cảm ơn, nói: “Cái kia…… Tôi sẽ hoàn trả lại anh ấy, anh phải nhớ kỹ gọi điện thoại cho tôi nha! Tôi vừa trở về liền sẽ trả lại tiền cho anh ngay.”
Renault vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng nghĩ nghĩ, lập tức lại nói, “Được.”
Tại sao lại không chứ? Như vậy bọn họ có thể có lý do chính đáng gặp mặt lần nữa.
Hạ Úc Huân vừa muốn rời đi, Renault bỗng nhiên có chút không cam lòng, nhịn không được mở miệng hỏi, “Anh ta đều sắp sửa cưới người khác, cô còn cùng anh ta ở bên nhau sao?”
Hạ Úc Huân ngẩn người, hơi có chút cảnh giác hỏi, “Sao anh lại biết anh ấy muốn cưới người khác? Tôi hình như không có nói với anh chuyện anh ấy.”
Cho dù biết thân phận hắn không đơn giản, nhưng hắn tra có phải hay không là quá nhiều?
Nhưng, nếu người đàn ông này thật muốn gây bất lợi cho mình mà nói, vừa rồi có vô số cơ hội, nhưng hắn không có, ngược lại vẫn luôn giúp mình, đây là chuẩn bị nuôi cho béo rồi cướp, hay là có âm mưu gì khác?
Hạ Úc Huân nghĩ đến đầu đều đau, mới vừa bắt đầu nảy sinh chân lý nhân gian đã bị vùi lấp tỏng ý tưởng ngây thơ đổ nát.
Renault nghe vậy thần sắc cứng đờ, nhưng lập tức trấn định mà đáp, “Cô vừa rồi nằm mơ……”
“Tôi nói mớ sao?” Hạ Úc Huân một bộ muốn chết, không biết chính mình ngoại trừ nói mớ còn có làm ra chuyện gì mất mặt hay không.
Thấy Hạ Úc Huân tựa hồ tin, Renault nhẹ nhàng thở ra, lưu luyến mà nhìn theo cô rời đi.
Sau khi Hạ Úc Huân rời khỏi, Renault gọi một cú điện thoại, “Alo, Bạch tiểu thư sao?”
“Anh là ai?” Người bên kia hỏi.
Renault nhìn màn đêm dần buông phía chân trời, chậm rãi nói, “Một người có thể giúp cô.”
-
Sau một phen trắc trở, nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng Hạ Úc Huân cuối cùng cũng về đến nhà.
Cổng lớn, pudding đang ngủ nghe được tiếng bước chân lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, hai lỗ tai nhọn cơ hồ bị lông tơ bao trùm nhìn không thấy run run lên.
Sau khi nhìn thấy Hạ Úc Huân, pudding cất bước chạy, một đường lăn đến dưới chân Hạ Úc Huân.
“A ô! A ô a ô! Ô ô ô……”
Pudding ghé vào chân Hạ Úc Huân, cắn ống quần cô một trận loạn xé loạn cắn, xong rồi tứ chi nằm rạp trên mặt đất, tiếp theo lại nhảy lên, sau đó thật nhanh mà hì hục chạy qua chạy lại, dùng hành động này biểu đạt sự hưng phấn.
Hạ Úc Huân ngồi xổm xuống, pudding lập tức vọt vào lòng cô, liếm tay cô, nhảy lên liếm mặt cô, quả thực nhiệt tình vô cùng.
“Pudding, có nhớ chị không? Chị rất nhớ em a!” Hạ Úc Huân đem đầu vùi vào lông mềm mại của pudding, gắt gao ôm nó, một trận vò vò, thật là yên bình a!
Bất quá, tưởng tượng đến tiểu gia hỏa này là Lãnh Tư Thần đưa cho cô, trong lòng cô lại có chút chán ghét, lại nhớ đến lúc mình sinh bệnh Lãnh Tư Thần ôn nhu, trong lòng lại càng khó chịu, hiện tại cô quả thực hồ đồ đến đồ ngốc cũng không bằng sao!