Lúc Lãnh Tư Thần ngồi xuống, những người khác mới ngồi xuống theo.
Động tác của mọi người thật sự hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Hạ Úc Huân cảm thấy thế giới này quá khoa trương rồi.
Diệp Dự như thế nào cũng không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ này lại nhìn thấy Lãnh Tư Thần, Lãnh Tư Thần tham gia hội phụ huynh cùng vui vẻ? Hai tráng cảnh hoàn toàn không có khả năng đồng thời xuất hiện lại bị hắn gặp.
"Lãnh tổng, không thể tin nổi lại ở chỗ này gặp được ngài!”
Nhìn Diệp Dự phía sau đến gần, Lãnh Tư Thần có chút hoang mang.
Diệp Dự lập tức tự giới thiệu: "Tôi là Diệp Dự của Vĩnh Thịnh Vượng, một tháng trước chúng ta đã gặp mặt."
Kỳ thật Lãnh Tư Thần nghĩ không ra, nhưng vẫn lịch sự gật gật đầu: "Xin chào."
Tình huống như vậy, liếc mắt một cái có thể nhìn ra thực lực ai mạnh ai yếu, thế cục trong nháy mắt xoay chuyển, khuôn mặt nhỏ của Diệp Hữu Tỉ lại tái rồi.
"Bảo bối, đừng đọc sách nữa! Cũng không sợ đem não con phá hỏng sao!" Hạ Úc Huân ôm hôn Tiểu Bạch, đem sách bài tập thi đấu Olympic toán học của cậu rút ra ném cho Lãnh Tư Thần cầm.
"Hu hu bảo bối, rất xin lỗi a! Mẹ đến muộn, con sẽ không trách mẹ chứ?" Hạ Úc Huân đầy áy náy.
Âu Minh Hiên bên cạnh xuy một tiếng, nói: "Con trai em còn hiểu chuyện hơn em a!"
Tiểu Bạch Lãnh Tư Thần nhíu mày, dưới sự chú ý của mọi người, đi tới gần nhỏ giọng nói: "Mẹ, vậy lên sân khấu, có thể quá khoa trương hay không?"
Hạ Úc Huân cười gượng một tiếng, nói: "Ha ha, thứ kia lên sân khấu có khoa trương hay không? Thói quen thì có!"
Tiểu Bạch chớp mắt, hỏi ra vấn đề bản thân quan tâm nhất: "Mẹ, vì cái gì hai người đồng thời xuất hiện vậy?"
Trước kia ở hạnh hoa thôn bởi vì không ai nhận ra bọn họ, cho nên tương nhu ngẫu nhiên sẽ đến trường học, mà ở ngôi trường này, tựa hồ là có không ít người nhận ra tương nhu và mẹ, nếu mẹ lấy thân phận mẹ của cậu xuất hiện, thì Tương Nhu không thể lấy thân phận ba cậu xuất hiện. Nếu tương nhu lấy thân phận ba cậu xuất hiện, thì phải làm bộ như không biết mẹ, tóm lại cực kỳ phức tạp.
Nhưng bây giờ, không nghĩ tới tương nhu lại công khai xuất hiện.
Hạ Úc Huân ôm con trai bảo bối, nói: "Uh`m, có thể đồng thời xuất hiện, về sau đều có thể rồi. Không chỉ ở trường học, còn có tất cả các trường hợp sau này."
"Thật vậy sao?" Tiểu tử kia có chút kinh ngạc trừng to mắt.
"Đương nhiên là thật!" Nhìn hai mắt lấp lánh của con trai, Hạ Úc Huân đột nhiên cảm thấy, quyết định trước kia cũng không tồi.
"Mẹ, mẹ và tương nhu... Là hòa hảo sao?" Tiểu Bạch thử thăm dò hỏi một câu.
Một câu, hai người đều trầm mặc.
Hạ Úc Huân xin giúp đỡ nhìn Lãnh Tư Thần, kết quả tên kia hoàn toàn không có ý tứ nói tiếp, vì thế cô đành phải vắt hết óc trả lời: "Đúng vậy! Mẹ và tương nhu hòa hảo rồi!"
Lãnh Tư Thần nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía cô.
Hạ Úc Huân liếc anh một cái, không nói như vậy cô phải nói như thế nào, cùng Tiểu Bạch giải thích nhiều vấn đề phức tạp như vậy, để cho Tiểu Bạch theo bọn họ cùng diễn trò sao? Còn nữa, cô quả thật ít nhất sẽ cùng anh "Hòa hảo" nửa năm, cũng có thể sẽ lâu hơn...
Lãnh Tư Thần không nói chuyện, chỉ là, con ngươi tối tăm lưu chuyển.
Nha đầu kia, tự mình đào hố chon mình còn không biết...
Đây là chính cô nói với Tiểu Bạch, đến lúc đó cũng không nên trách anh không nhắc nhở cô...
Trò chơi tiếp theo tất cả đều dựa vào thực lực, có năng lực thống lĩnh của Lãnh Tư Thần, cơ trí của Tiểu Bạch, cẩn thận của chị Mộng Oanh, bọn họ thành công lấy được quán quân.