Bất quá, như vậy có vẻ cũng không tồi……
Lãnh Tư Thần vẫn không nhúc nhích mà tùy ý cô ôn nhu không thôi mà trấn an chính mình, trong lòng mềm mại cùng phiền muộn.
Bởi vì cô sủng nịch mà mềm mại, bởi vì bệnh của cô mà phiền muộn.
Không chán ghét phương thức ở chung như vậy, nhưng, cảm giác không đúng.
Hiện tại, cô đối với anh không phải yêu, mà là đem anh trở thành……
Đánh một cái không thỏa đáng Tất Phương, cô đem anh coi như một đứa con của cô cần che chở bảo hộ.
Loại cảm giác này làm anh dở khóc dở cười.
Tuy rằng, cô hiện tại như thế này vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, đáng yêu đến mức làm anh hận không thể một ngụm nuốt chửng. Nhưng, anh càng hy vọng nhìn thấy dáng vẻ cô khỏe mạnh, giương nanh múa vuốt hơn.
Mặc kệ là trước đây vẫn là bây giờ, Hạ Úc Huân, em luôn đem anh làm cho loạn một nùi!
Lãnh Tư Thần một cái xoay người đem cô đè ở dưới thân, thật sâu mà hôn lấy, phát tiết chính mình bởi vì cô mà cảm xúc vô cùng rối rắm.
Sự nghe theo của cô không thể nghi ngờ là một liều xúc tác cực mạnh, chậm rãi phá hủy lý trí anh.
Mà lúc này, cô cư nhiên còn không biết sống chết ôm lấy cổ anh, ngây ngốc mà nói, “Từ từ, đừng vội, miệng vết thương…… Đau……”
Ai, cô bị người ta bán còn giúp đối phương kiếm tiền, chỉ số thông minh thật sự bệnh hay không bệnh đều như nhau cả.
“Đáng chết!” Lãnh Tư Thần nguyền rủa một tiếng, ánh lửa trong mắt như ngôi sao bắn ra bốn phía, tràn đầy hơi thở nguy hiểm.
Chưa bao giờ có một người phụ nữ có thể làm anh mất khống chế như vậy.
Bắt luận cảm xúc như thế nào, hỉ nộ ái ố, chỉ có cô mới có thể dễ dàng lôi kéo.
Cảm giác được trên môi đau đớn, Hạ Úc Huân lập tức đau hừ một tiếng.
Đau quá, nhưng, anh nhất định càng đau hơn, cho nên mới như vậy.
Không sao, chỉ cần có thể giúp A Thần, cô đau một chút cũng không sao.
Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần nhảy lên lửa cháy, nhìn vẻ mặt Hạ Úc Huân như chiến sĩ anh dũng chịu chết, bất đắc dĩ mà cảm động.
Bởi vì không muốn bị thương đến anh, mới có thể thuận theo như vậy, mới có thể ủy khuất chính mình như vậy sao?
Nha đầu ngốc, muốn em trở thành phụ nữ của anh, rất muốn rất muốn……
Từ khi quyết định hứa cho em tương lai, liền cấp bách mà muốn cho em hoàn toàn thuộc về anh.
Cho dù…… Lỡ như…… Em không phải của anh……
Vậy cũng không sao, anh không thèm để ý, mọi thứ trong quá khứ, tất cả anh đều có thể không thèm để ý.
Nhưng, toàn bộ thời gian tương lai, em chỉ có thể thuộc về một mình anh.
Chỉ có thể thuộc về anh! Chỉ có thể thuộc về anh!!!
Lãnh Tư Thần bởi vì suy đoán bất an trong lòng mà khẩn trương không thôi.
Rốt cuộc bốn năm đại học, cô đã từng rời khỏi mình bốn năm. Là chính anh lần lượt đẩy cô ra, cho nên, cô có cuộc sống của mình, có tình yêu của mình, căn bản không có gì đáng trách, anh không có tư cách để ý cùng chỉ trích.
Cho dù mọi chuyện đều chứng minh tâm ý của cô rồi, Lãnh Tư Thần vẫn thấp thỏm như vậy.
Không phải bởi vì hoài nghi cô, mà là, anh đối với bản thân mình không tin tưởng.
Lãnh Tư Thần tự phụ từ trước đến nay, lần đầu tiên không xác định được một sự kiện như vậy. Anh tổn thương cô quá nhiều lần, ngay cả chính anh đều không thể tưởng tượng sau những xúc phạm tàn nhẫn như vậy, lời nói đả thương người như vậy, cô có lúc nào cảm thấy trống rỗng hay không, có lúc nào cảm thấy chống đỡ không được muốn nhất thời từ bỏ hay không.
Lãnh Tư Thần thở dài một tiếng, gắt gao đem cô kéo vào trong lòng ngực……