Không thành vấn đề, phía trước đoạn làm nũng này đều không có vấn đề, mấu chốt là sau những lời này.
Lúc Lãnh Tư Thần đang muốn nghiêm mặt giáo dục cô không nên muốn những thứ của người khác như vậy, Hạ Úc Huân lại mở to đôi mắt nhìn anh, nói: “A Thần, anh sinh con cho em có được không?”
An tĩnh, yên lặng, yên tĩnh……
Không chỉ là Lãnh Tư Thần, cả Âu Minh Hiên, Tần Mộng Oanh, cách đó không xa thủ hạ của Nam Cung Lâm cùng Lãnh Tư Thần, mọi người đều ngây ngốc tại chỗ.
Ngay cả bé con cũng ngơ ngác mà chớp chớp mắt, đình chỉ tiếng ê ê a a.
Lương Khiêm cố nén suy nghĩ muốn cười lại không dám cười, sắp sửa nghẹn chết, rốt cuộc, anh thật sự nhịn không được chạy như điên ba ngàn dặm, trốn đến nơi Lãnh Tư Thần nghe không được cất tiếng cười to.
Tần Mộng Oanh buồn cười, cô gái này cũng thật đáng yêu vô cùng, hoàn toàn không giống với những cô gái vây quanh Âu Minh Hiên trước đó, đặc biệt như vậy, linh động như vậy. Ánh mắt đầu tiên nhìn qua có vẻ rất bình thường, cùng những mỹ nữ quyến rũ căn bản không thể so sánh, nhưng sau khi tiếp xúc liền sẽ hoàn toàn thích cô.
Khuôn mặt nhỏ thiên chân vô tà kia càng có thể khiến cho mỗi một người đàn ông đều muốn bảo hộ.
Hiện tại cô bị bệnh đã mê người như thế, nói vậy lúc bình thường lại càng thêm đáng yêu.
“A Thần, sinh cho em! Sinh đi!” Hạ Úc Huân thành khẩn cầu xin.
Lãnh Tư Thần đã hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể oán hận mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, băng sơn vạn năm bất biến trên mặt cư nhiên có chút đỏ phơn phớt không dễ phát hiện, nói: “Loại chuyện này, sao có thể làm được!”
“Vì cái gì không thể?” Hạ Úc Huân nóng nảy.
“Bé con, chỉ em có thể sinh!” Lãnh Tư Thần nghiến răng nghiến lợi.
“Em?” Hạ Úc Huân trừng lớn hai mắt, tựa hồ không dự đoán được chính mình cư nhiên còn có công năng thần kỳ như vậy.
“Đương nhiên.” Anh mắt Lãnh Tư Thần hơi tỏa sáng, con của anh và cô, chỉ nghĩ thôi đã vô cùng chờ mong.
“Thật vậy sao? Em có thể sinh ra bé con đáng yêu như vậy sao?” Hạ Úc Huân thấp thỏm mà kích động hỏi.
Lãnh Tư Thần lại lần nữa khẳng định gật gật đầu, ngay sau đó cười đến có chút ái muội, “Nếu em nói em muốn sinh, anh thật ra có thể giúp em!”
“Anh sẽ giúp em sao? A Thần, anh thật tốt!” Hạ Úc Huân vui sướng mà cảm động nhìn anh.
Nhìn Hạ Úc Huân ngây thơ ngốc nghếch cùng Lãnh Tư Thận phúc hắc đê tiện, Âu Minh Hiên một chân dẫm nát lá cây dưới gốc, căm giận nói, “Vô sỉ!”
Thanh âm không lớn không nhỏ, lại vừa lúc có thể cho Lãnh Tư Thần nghe được.
Tâm tình Lãnh Tư Thần rất tốt, hoàn toàn không thèm so đo với Âu Minh Hiên.
Mấy người ngoài cửa hàn huyên trong chốc lát cùng nhau vào phòng khách.
Âu Minh Hiên vừa thấy bộ dáng Hạ Úc Huân ân cần vây quanh Lãnh Tư Thần liền tức giận.
Mấy ngày này mọi chuyện phát sinh anh đều thông qua Nam Cung Mặc biết hết, còn không phải là vì cô đỡ súng sao? Có gì đặc biệt hơn người!
“Daddy, ôm một cái!”
Âu Minh Hiên đang buồn bực, Lạc Lạc không biết từ đầu kia sô pha bò đến đầu gối anh.
Lãnh Tư Thần nhìn Tần Mộng Oanh lại nhìn Âu Minh Hiên, vẻ mặt lộ ra ý vị thâm trường.
“A ——” Hạ Úc Huân như ngại không đủ loạn la lên một tiếng, mặt đầy vẻ sùng bái nhìn Âu Minh Hiên, nói: “Thật là lợi hại, bé con là anh sinh sao?”
-
【 Kịch nhỏ khôi hài: 】
Ngày đó, Lãnh Tư Thần nhìn thấy Hạ Úc Huân ngồi dưới ánh mặt trời, vẻ mặt ngây thơ khát khao mà nhìn trời xanh, chạy tới hỏi cô, “Tiểu Huân, em đang làm gì?”
Cô mê người mà thần bí mà cười, đáp:“Hư, nhỏ giọng chút, chờ em phơi đen liền không ai biết em ngu ngốc!”