Hạ Úc Huân bật cười mà lắc đầu, ngay sau đó tưởng tượng thấy một ngày kia đứa trẻ đơn giản trong sáng như vậy cũng sẽ trở nên lão luyện biết lấy lòng nhà đầu tư như những nghệ sĩ khác, trong ánh mắt lại có vài phần buồn bã.
Bất quá, mỗi người có cách sống của riêng mình, cũng không tới phiên cô phán xét.
Vương Ngọc bên cạnh dựa vào lòng ngực rắn chắc của người đàn ông, vừa dùng bàn tay trắng vuốt ve cơ bắp xinh đẹp của gã vừa nhìn cô lắc đầu thở dài: “Chậc chậc, em gái em quả nhiên là người thương hương tiếc ngọc, Giản tổng người ta tỉ mỉ chọn lựa ra hạt giống tốt, em lại để người ta ở đó ăn bánh kem gì cũng không làm?”
Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà liếc nhìn bà một cái, thò lại gần nhỏ giọng nói: “Chị Ngọc, người ta nhỏ tuổi như vậy, vừa mới tròn mười tám tuổi, ngài không hạ thủ được, em cũng không hạ thủ được không phải sao?”
“Không phải nhỏ hơn em…… Em bao nhiêu tuổi?” Vương Ngọc hỏi. Trong lòng lại thầm nghĩ, vốn đang muốn nói cho cô biết kỳ thật đứa nhỏ này căn bản chưa tròn mười tám tuổi, nhưng Giản Khai Nguyên vì người nào đó mà có chút ưu ái đặc biệt chuẩn bị, hiện tại xem ra, cũng không cần nói cho cô biết.
“Em hai mươi sáu!”
“Đúng vậy, không phải nhỏ hơn em tám tuổi thôi sao! Vừa xứng a!”
“Nhỏ hơn tám tuổi cũng rất nhiều……” Hạ Úc Huân vô ngữ.
“Ai, tùy ý em đi!” Vương Ngọc một bộ em có phúc mà không hưởng thật sự là quá lãng phí. Nha đầu này là không thấy được phía đối diện người nào đó một người đàn bà được ưu ái đặc biệt nhưng bị cướp mất, vẫn luôn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn cô sao?
Rượu quá ba tuần, Vương Ngọc đã say gần như không biết gì, trực tiếp trong phòng bao cùng gã đàn ông hỗn huyết kia hôn đến khó chia lìa.
Ngay cả Hạ Úc Huân nhìn mặt đều có chút phiếm hồng, đừng nói vị thiếu niên bên cạnh kia.
Thấy thiếu niên mặt đỏ bừng, đứng ngồi không yên, Hạ Úc Huân nhìn thời gian trên di động, sau đó quyết đoán một phen ôm lấy cánh tay thiếu niên đứng lên, nói: “Các vị chậm rãi uống, chúng tôi đi trước một bước!”
“Được được được, Nam Cung tiểu thư, chơi vui vẻ chút a!” Giản Khai Nguyên cười đến mặt cáo già đầy xảo quyệt. Nghĩ thầm vừa rồi còn thấy bộ dáng cô còn không có hứng thú, hiện tại lại vội vã đem người mang đi như vậy, thì ra vừa rồi đều là giả vờ a!
Những người khác thấy thế cũng sôi nổi lộ ra vẻ mặt ái muội trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Vương Ngọc thì cười như không cười mà hướng cô phất phất tay.
Hạ Úc Huân hơi gật đầu, sau đó liền khẩn trương kéo thiếu niên đã toàn thân nóng hổi xoay người rời khỏi phòng bao.
Mới vừa rời khỏi, Hạ Úc Huân liền buông lỏng cánh tay thiếu niên ra.
“Em làm thế nào qua đây? Công ty có xe tới đón sao?” Hạ Úc Huân xoa xoa huyệt Thái Dương hơi có chút phình to hỏi.
Thiếu niên không rõ nguyên do mà nhìn cô, ngoan ngoãn trả lời: “Lúc tới là người đại diện đưa em lại đây, bất quá…… Không…… Không ai tới đón……”
Không ai tới đón?
Hạ Úc Huân sửng sốt một chút mới phản ứng lại là vì cái gì không ai tới đón, gõ gõ đầu nói: “Vậy đi thôi, chị đưa em về nhà!”
Đêm khuya, để tự cậu ta về một mình cô cũng không yên tâm.
“Về nhà? Là…… Là muốn đi về nơi ở của em sao?” Thiếu niên thử thăm dò nhỏ giọng hỏi.
Hạ Úc Huân biết thiếu niên hiểu lầm, bất quá cũng không vội vàng giải thích, tùy ý lên tiếng.
Dù sao chờ đem cậu đưa về, cô nhiệm vụ hoàn thành, trực tiếp trốn là được rồi.
Tới cửa quán bar, Hạ Úc Huân gọi điện thoại bảo tài xế lái xe lại đây, sau đó hỏi thiếu niên kia địa chỉ, liền khép lđôi mắt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.