Chuyện lãng mạn như vậy thật sự không giống anh có thể làm được.
Bất quá, cô thật sự cảm động dụng tâm của anh, về sau nhớ tới nới này, cô nghĩ đến sẽ không phải là trận bắt cóc kinh tâm động phách kia, mà là kỳ nghri ngọt ngào cùng anh ở đảo Bali.
Nơi này hoàn toàn là dành cho những cặp tình nhân hưởng tuần trăng mật, bọn họ cũng bị loại không khí này cảm nhiễm, tâm tình đều thoải mái không ít.
Động tình nhân Uluwatu, Wang Fuya, Tanah Lot, chùa thánh tuyền, núi lửa Manila, đảo Treasure…… Lãnh Tư Thần hiếm có khi kiên nhẫn mà cùng cô đi khắp những điểm du lịch cô cảm thấy hứng thú.
Nhưng đây không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là có anh bên cạnh.
Anh cùng cô leo lên đảo Bali GunungBatur, ngắm mặt trời mọc đẹp không gì sánh kịp, cùng nghênh đón ánh mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai…
Anh cùng cô ở Java học khóa nhuộm vải hoa bằng sáp, ăn điểm tâm trong sạp nhỏ ở chợ Kalimantan Benjarmasin, ở rạp hát ngoài trời Nam Barang xem múa kịch truyền thống Ramayân……
Rất nhiều chuyện Lãnh Tư Thần căn bản sẽ không làm, mấy ngày này anh đều cùng cô làm nhiều lần, quả thực là thiên y bách thuận, làm cô cảm giác như mình đang nằm mơ.
-
Chạng vạng, hai người ở lại làng du lịch Alila nơi đặc sắc nhất.
Sau khi đi SPA xong, Hạ Úc Huân ghé vào ban công ngắm mặt trời lặn, Lãnh Tư Thần đi tới, từ phía sau ôm lấy cô.
Trên người anh sau khi tắm gội tỏa ra mùi hương thơm mát, làn da lành lạnh.
Hạ Úc Huân ảo não phát hiện, bản thân mình càng ngày càng si mê cảm giác ở bên cạnh anh.
Nếu có một ngày, anh không còn nữa làm sao bây giờ? Cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Sau khi đã có được rồi, lại càng thêm sợ sẽ mất đi.
“A Thần, rất muốn cùng anh bỏ trốn!” Hạ Úc Huân xoay người, đầu chôn vào nơi tim anh đập, dường như chỉ cần nghe tiếng tim anh đập mới có thể an tâm hơn chút.
Lãnh Tư Thần hơi sửng sốt, con ngươi hiện lên một tia ảm đạm không dễ phát hiện, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, nói: “Đồ ngốc, chúng ta như vậy còn không phải là đnag bỏ trốn sao?”
Cho dù ngữ khí của Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng, Hạ Úc Huân vẫn nhận ra anh đang che dấu sự nặng nề, cho rằng anh khó xử, vì thế giả vờ nhẹ nhàng nói, “Em nói đùa thôi!”
Mấy ngày này cô đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy, mặt ngoài thoạt nhìn gió êm sóng lặng, kỳ thật lòng đầy áp lực tâm sự.
Lãnh Tư Thần người này từ trước đến nay rất giỏi che dấu cảm xúc bản thân, mà hiện tại, ngay cả cô đều đã nhận ra, vậy nhất định là chuyện rất nghiêm trọng.
Cuối cùng, Hạ Úc Huân vẫn không vững vàng, thử thăm dò mở miệng hỏi, “A Thần, có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Con ngươi Lãnh Tư Thần hiện lên một tia tranh đấu, ôn nhu mà sờ sờ đầu cô, chậm rãi nói, “Tiểu Huân, ngày mai chúng ta sẽ phải trở về!”
“Uhm, em biết!” Hạ Úc Huân gật đầu, đôi mắt không chớp mà nhìn anh, không để lỡ bất cứ một tia nhỏ khác lạ nào trên vẻ mặt anh, nội tâm chậm rãi lướt qua một tia dự cảm không tốt, tim đập cũng dần nhanh hơn.
“Anh có một việc muốn nói với em!” Thần sắc Lãnh Tư Thần dần dần trở nên nghiêm trọng hơn.
“Chuyện gì?” Dự cảm không tốt kia trong lòng Hạ Úc Huân càng lúc càng rõ ràng, cô đột nhiên có chút tùy hứng mà không muốn nghe anh nói tiếp.
“Anh có thể nói cho em, nhưng em nghe xong nhất định không được kích động, phải kiên nhẫn nghe anh giải thích, biết không?” Lãnh Tư Thần không yên tâm mà dặn dò nói.
“Em có xúc động như vậy sao?” Hạ Úc Huân bất mãn mà bĩu môi.
Anh cũng có quyền sao?
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà thở dài, do dự một lát, rốt cuộc cân nhắc tìm từ mở miệng nói, “Tiểu Huân, ngày mai sau khi trở về…… Ngày hôm sau, anh muốn cùng Bạch Thiên Ngưng đính hôn.”