“Bà chị đáng chết, chị rốt cuộc có phải chị ruột của em hay không! Xuống tay nặng như vậy!” Cung Hiền Lãng kêu rên, ngay sau đó mặt ảo não nói: “Em sao biết tiền bối cư nhiên ở chỗ này, hơn nữa này hai người cư nhiên……”
Mắt thấy Cung Hiền Lãng bị Cung Hiền Anh lôi đi, Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra, cũng không kịp nghĩ nhiều hai người này rốt cuộc là chuyện như thế nào, tập trung tinh thần bắt đầu tiếp tục giảng bài.
Sau khi nói xong một vài kiến thức tương quan, cô bắt đầu dạy mọi người cách thắt đai lưng.
“Các bạn trước xem tôi làm một lần, chờ lát nữa tôi sẽ từng bước một mà dạy các bạn.”
“Huấn luyện viên, cô thật là lợi hại, khi nào thì dạy chúng tôi công phu a!” Trong đám người có thiếu niên hưng phấn mà nói.
Hạ Úc Huân mỉm cười nói: “Từ từ, không được vội, tiết sau sẽ bắt đầu dạy các bạn một vài kiến thức cơ bản.”
Nhìn tất cả mọi người đều đang nghiêm túc học thắt đai lưng, Hạ Úc Huân vừa lòng gật gật đầu, xem ra vừa rồi ầm ĩ như vậy, ngược lại tạo uy nghiêm cho cô, cũng coi như là kết quả không tồi.
“Huấn luyện viên.”
Lúc này, Lãnh Tư Thần vẫn luôn bị cô cố tình làm lơ đi đột nhiên lên tiếng.
Đáng chết, xem ra nên tới vẫn là trốn không xong……
Hạ Úc Huân nỗ lực duy trì nụ cười hòa ái dễ gần đi qua, hỏi: “Vị bạn học này, bạn có vấn đề gì sao?”
“Quá khó khăn.” Lãnh Tư Thần sâu kín nhìn chằm chằm cô nói ba chữ.
“Tôi lại làm mẫu cho bạn một lần.” Hạ Úc Huân ngoài cười nhưng trong không cười mà tiếp nhận đai lưng trong tay Lãnh Tư Thần, cố nén xúc động muốn đánh anh một trận, đem đai lưng vòng ngang eo anh.
Ngón tay linh hoạt cử động vài cái, cô đem đai lưng thắt xong, tiếp tục mỉm cười nói: “Được chứ?”
Lãnh Tư Thần thông minh như vậy, không có khả năng không thấy nụ cười của cô nồng đậm ý vị cảnh cáo.
Nhưng……
Anh nhìn cái con khỉ! Thằng nhãi này rõ ràng vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt cô, nửa điểm đều không thấy động tác trên tay cô.
“Tôi lại làm một lần nữa.” Hạ Úc Huân cười càng thêm ôn nhu.
Đột nhiên, Lãnh Tư Thần hô hấp cứng lại, đáp: “Khụ…… Huấn luyện viên, thật chặt.”
“A! Xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Hạ Úc Huân nói với vẻ mặt vô tội, cười đến hồn nhiên ngây thơ.
“Bảo bối, em tưởng mưu sát chồng em sao?”
Anh đột nhiên nhẹ giọng nói một câu, cả người Hạ Úc Huân run lên, tiếp theo chân phải khẽ nâng, bất động thanh sắc mà dẫm anh một phát, không có đi giày, dẫm lên cũng mềm như bông, Lãnh Tư Thần lại cực kỳ phối hợp mà lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Bóng râm trên đỉnh đầu càng bay càng gần, tên kia đột nhiên chậm rãi tới gần cô.
Cô lập tức trong lòng hoảng hốt, thằng nhãi này ngày thường thừa dịp không ai làm xằng làm bậy còn chưa tính, nếu anh ta dám ở nơi này thú tính quá độ, cô liền đành phải ma tính quá độ!
Cuối cùng, Lãnh Tư Thần ngừng ở một khoảng cách ái muội, cúi người bên tai cô, cực kỳ đáng đánh đòn nói: “Huấn luyện viên, trên một bước, cô hình như thắt sai rồi, dây lưng hẳn là phải từ bên phải xuyên qua mới đúng.”
Hạ Úc Huân ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, hai tròng mắt bình tĩnh rốt cuộc vụt ra lửa.
Lãnh Tư Thần khẽ cười một tiếng, ngồi dậy, không chút nào vì chính mình cố ý hóa trang mà cảm thấy chột dạ.
Người này quả thực……
Rốt cuộc tới giờ tan học, học sinh lục tục rời đi, Hạ Úc Huân mệt đến người đầy mồ hôi, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, tiện tay cởi bỏ dây cột tóc sau đầu, hơi hơi hất tóc ra sau, sau đó ngửa đầu rót hơn phân nửa bình nước khoáng.