Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, Tô Huyên Kỳ nhìn về phía Nam Cung mặc, nhiệt tình mà mời nói, “Nam Cung Mặc, thật nhàm chán a! Chúng ta đi khiêu vũ đi!”
Ngữ khí tự tin mà cao ngạo kia, giống như cậu nhất định sẽ đáp ứng mình.
Bất quá, con gái lớn lên xinh đẹp, gia thế lại tốt cao ngạo một chút cũng là bình thường.
So với khiêu vũ cùng cô, tôi tình nguyện nhàm chán! Nam Cung Lâm rất muốn nói ra những lời này, lại lôi kéo Hạ Úc Huân đi khiêu vũ, nhưng, cậu lại chú ý thấy Lâm Na nhìn qua bên này, nếu thật sự làm như vậy, e là lại mang đến phiền toái cho Hạ Úc Huân.
Cuối cùng, Nam Cung Mặc đành phải tâm bất cam tình bất nguyện mà đứng lên.
Tô Huyên Kỳ lập tức đắc ý mà dắt tay cậu, nói: “Học tỷ, chúng em qua khiêu vũ!”
“Đi đi! Tối nay vui vẻ chút!” Hạ Úc Huân mỉm cười nói.
Cám ơn trời đất, cuối cùng có thể ở lại một mình rồi.
Hạ Úc Huân ngồi một đầu sô pha, dùng khuỷu tay chống đầu, mơ màng sắp ngủ.
Có một câu nói rằng…… Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Hạ Úc Huân đang mê mệt, mơ mơ màng màng mà nhìn thấy ba người đẹp dáng người nóng bỏng bưng rượu vang đỏ hướng cô đi tới.
“Hạ tiểu thư, có thể ngồi xuống chứ?”
Yêu nghiệt phương nào?
Hạ Úc Huân căng mí mắt, giữ vững tinh thần ứng phó.
Thì ra, đêm nay chiến dịch chân chính vừa mới bắt đầu.
Hạ Úc Huân rụt rè gật gật đầu, ít nói ít sai.
“Hạ tiểu thư sao lại một mình?” Trong đó một người đẹp mặc lễ phục hồng nhạt, **** nửa lộ hỏi.
Vừa rồi nhìn thấy Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc tất cả đều có bạn nhảy, tâm tình rất tốt, tự nhiên là phải tới khiêu khích một chút.
Hạ úc Huân nhận ra cô gái này, là bạn thân chung phòng với Bạch Thiên Ngưng - Lâm Nguyệt, hai người khác cũng thực quen mắt.
“Các người không phải cũng một mình sao?” Hạ Úc Huân chớp chớp mắt thiên chân vô tà hỏi.
Một cô gái khác lập tức buồn cười mà xuy một tiếng, đáp: “Chúng tôi đương nhiên là có bạn trai!”
Hạ Úc Huân hiểu rõ gật gật đầu, nói:“Vậy các cô sao không đi khiêu vũ?”
Ý ngoài lời thực rõ ràng, các người có bạn trai lại không đi khiêu vũ, còn không phải là cố ý tới tìm tôi gây phiền toái sao?
Lâm Nguyệt lập tức cười giảng hòa, đáp: “Chúng tôi rất muốn kết bạn với Hạ tiểu thư, cho nên cố ý lại đây làm quen một chút. Nhà Hạ tiểu thư làm ăn kinh doang cái gì? Thấy Hạ tiểu thư cùng Âu tổng còn có Nam Cung tổng tài quen thuộc như vậy, chẳng lẽ trong nhà cũng kinh doanh châu báu, trang phục?”
Cách đó không xa giữa sàn nhảy, dư quang Lãnh Tư Thần dừng ở Hạ Úc Huân trong góc, mắt toát ra vẻ lo lắng.
“Nhà tôi không phải kinh doanh, là mở võ quán. Trước đây, tôi làm việc ở Lãnh thị, là bảo tiêu của Lãnh tổng.” Hạ Úc Huân không nhanh không chậm mà trả lời.
Ba cô gái nghe vậy không khỏi trừng lớn hai mắt, những việc này các cô đương nhiên đã sớm biết thông qua Bạch Thiên Ngưng, nhưng lại không nghĩ tới Hạ Úc Huân sẽ tự mình nói ra.
Nếu cô đã nói, Lâm Nguyệt cũng không hề khách khí, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng, nói: “Tôi còn tưởng rằng là ai cơ! Thì ra cô chính là em gái quê mùa không biết lượng sức muốn làm kẻ thứ ba!”
“Đúng vậy! Nghe nói cô trước đây lúc ở Lãnh thị mỗi ngày không biết xấu hổ dây dưa với Lãnh tổng, cuối cùng bị công ty đuổi việc rồi!”
“Hạ tiểu thư, cô biết rõ Lãnh tổng đã có vị hôn thê còn quấn lấy anh ấy không buông, không cảm thấy chính mình rất vô sỉ sao? Nói như thế nào cũng phải nói đến thứ tự trước và sau, Thiên Ngưng và Lãnh tổng quen biết từ thời đại học, tình cảm nhiều năm như vậy, sao có thể để cô tùy tùy tiện tiện liền phá hư được!”
“Nói đúng, cô có quấn lấy cũng vô dụng, Lãnh tổng vẫn không phải cùng Thiên Ngưng ở bên nhau sao! Đàn ông người ta cũng không phải người mù!”