Hạ Úc Huân nỗ lực đem cánh tay Lãnh Tư Thần khoác lên đầu vai của mình, nhưng mới vừa đi chưa được mấy bước, liền bởi vì không chịu nổi trọng lượng của anh, hai người cùng nhau ngã trên sàn nhà.
“A Thần…… A Thần, có hay không ngã đau! Cầu xin anh tỉnh lại a, chỉ cần anh tỉnh lại, như thế nào đều có thể…… Em sẽ không bao giờ tức giận anh…… A Thần……” Hạ Úc Huân nằm sấp trên ngực anh khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
“Chuyện vừa rồi…… Cũng không tức giận sao?”
“Không tức giận, tất cả đều không tức giận!”
“Vậy, đem lời em nói không thích anh thu hồi đi.”
“Em thu em thu! Anh muốn như thế nào đều có thể! Chỉ cần anh khỏe mạnh, chỉ cần……” Hạ Úc Huân bỗng nhiên ngừng khóc thút thít, ngừng nói chuyện, ngơ ngẩn hướng đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô.
“A Thần, anh không có việc gì?” Hạ Úc Huân ngây ngốc mà vừa khóc vừa cười.
“Chỉ cần em không tức giận, anh liền không có việc gì.”
Thoáng bình tĩnh lại, thân mình Hạ Úc Huân dừng lại, tiếp theo đó là lửa giận ngút trời, không thể tin nổi mà nhìn anh, ngón tay anh run rồi lại run: “Kẻ lừa đảo! Vừa rồi anh gạt tôi?”
“Không làm như vậy, em sao chịu nói ra lời trong lòng.”
Lãnh Tư Thần muốn thò qua hôn cô, Hạ Úc Huân lập tức đẩy anh ra né tránh.
“Lãnh Tư Thần, anh thật quá đáng! Anh có biết vừa rồi tôi thật sự cho rằng anh đã chết, anh có biết vừa rồi tôi có bao nhiêu sợ hãi hay không! Anh sao lại có thể lấy loại chuyện như vậy ra mà đùa giỡn!” Hạ Úc Huân cuồng loạn mà la.
Lãnh Tư Thần biết lần này là thật sự dọa cô, muốn ôm lấy cô an ủi lại bị cô đẩy ra, bụng anh đau đến hừ một tiếng, cô lập tức bất động, vì thế, anh ôm cô như ý nguyện, “Ngoan, không khóc không khóc! Là anh không tốt, anh không nên dối gạt em!”
Hạ Úc Huân tức giận đến nước mắt vẫn còn rơi, nói: “Lãnh Tư Thần, tôi chán ghét anh chán ghét anh! Anh là tên khốn luôn cho mình là đúng! Anh có biết hay không anh thật sự rất độc ác!”
“Đúng đúng, anh độc ác! Nhưng, ngay từ đầu anh thật sự hôn mê một chút, cũng không biết có chấn động não hay không. Sau lại nhìn thấy em lo lắng cho anh như vậy, anh liền luyến tiếc tỉnh lại, cũng sợ em tức giận, cho nên……”
“Cho nên anh có thể gạt em sao? Lãnh Tư Thần, về sau không được phép dùng loại chuyện này gạt em nữa, tuyệt đối không được!” Hạ Úc Huân hung tợn mà trừng anh.
Lãnh Tư Thần lập tức lời thề son sắt, “Anh thề, sẽ không bao giờ!”
“A Thần, em không cần anh chết……” Hạ Úc Huân thương tâm nằm trong lòng anh.
Lãnh Tư Thần ôm Hạ úc Huân dư kinh chưa bình, nghe cô tức giận mắng, nghe cô buồn bực trách cứ, trong lòng một trận ấm áp.
Hạ Úc Huân đem anh đỡ dậy, tùy ý kéo tấm chăn che đi bừa bãi trên giường, sau đó sắc mặt ửng đỏ mà dìu anh nằm xuống.
“Này, cho anh!” Hạ Úc Huân đem nước thuốc cùng bông băng đưa cho anh.
“Làm cái gì?” Lãnh Tư Thần cau mày.
“Tự anh bôi.” Hạ Úc Huân hung tợn mà đem đồ vật nhét vào trong tay anh.
Lãnh Tư Thần sờ sờ cái mũi, nhận lệnh mà tự mình động thủ.
Nhìn anh trong chốc lát khẽ động bả vai, trong chốc lát khẽ động bụng, Hạ Úc Huân ảo não vạn phần mà vỗ vỗ đầu mình, lại đem đồ vật trong tay anh đoạt lại.
Lãnh Tư Thần vô tội mà nhìn cô, anh đã dựa theo lời cô nói mà làm, như thế nào lại tức giận?
“Không được lại bị thương!” Hạ Úc Huân xuống tay không nhẹ, chính là muốn anh nhớ kỹ.
“Đã biết.” Lãnh Tư Thần lại không một chút tức giận, cười khẽ suy nghĩ muốn ôm cô chặt.
Thân thể Hạ Úc Huân uốn éo né tránh, liếc mắt trừng anh một cái, nói: “Anh yên ổn chút, còn ngại chính mình máu không đủ nhiều có phải hay không?”