“STOP! Mời anh ngừng động não đáng sợ như lỗ đen vũ trụ của anh lại! Em đối với anh một chút hứng thú đều không có!” Hạ Úc Huân gằn từng chữ một nói.
“Em dựa vào cái gì đối với anh một chút hứng thú đều không có! Dựa vào cái gì! Anh chỗ nào nhập không được mắt em!!” Âu Minh Hiên vừa nghe càng tức giận, ngữ khí tràn đầy đều là bị vũ nhục.
Cứ để anh như vậy nữa, đề tài còn không biết lệch đến nơi nào, Hạ Úc Huân đành phải nhanh chóng mà mở miệng giải thích nói: “Vừa rồi nhân viên tạp vụ kia đột nhiên chạy tới nói anh tìm em có việc gấp, em liền đi theo cô ấy lại đây, ai ngờ……”
Âu Minh Hiên đầy mặt mờ mịt, đáp: “Cái gì? Anh không kêu em lại đây a!”
“Quả nhiên……” Hạ Úc Huân nhéo nhéo ấn đường, biết mình là trúng kế, cũng không biết rốt cuộc là kế gì.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Âu Minh Hiên hỏi, ngữ khí có vài phần ngưng trọng.
“Em mới vừa đẩy cửa ra, cô ấy đột nhiên kêu em một tiếng, không biết phun thứ gì vào mặt em, em sợ anh gặp cái gì ngoài ý muốn, liền nhanh chóng vọt vào xem anh đã chết chưa, em còn tưởng rằng cô ấy giết anh, sau đó chuẩn bị giá họa cho em nha, ai ngờ…… Cho nên, em cũng không biết cô ấy rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ vì để cho em đau mắt hột?” Hạ Úc Huân cười gượng.
“Hạ Úc Huân! Em mới là não bị động a! Em có phải đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá hay không?” Âu Minh Hiên rống. Cư nhiên còn rủa mình chết chết!
“ANh quần áo rốt cuộc mặc xong chưa?” Hạ Úc Huân không kiên nhẫn hỏi. Đưa lưng về phía anh như vậy nói chuyện rất khó chịu!
“Vẫn chưa! Em không được quay sang!” Âu Minh Hiên lập tức cảnh cáo.
“Ai thèm nhìn anh……” Hạ Úc Huân lập tức đi ra cửa, dùng sức đẩy đẩy, không chút sứt mẻ, căn phòng này bởi vì phong cách gải cổ, bên ngoài còn có một chiếc khóa đồng điêu khắc tinh mỹ.
“Chúng ta bị khóa ở bên trong.” Không có biện pháp, Hạ Úc Huân đành phải trở lại trong phòng.
Lúc này Âu Minh Hiên cuối cùng mặc vào một chiếc áo ngủ trong phòng khách sạn, quần áo anh hẳn là bị nhân viên tạp vụ kia lấy mất.
“Em vừa mới nói cô ta dùng thứ gì phun em, hiện tại cảm giác thế nào?” Âu Minh Hiên khẩn trương không thôi hỏi.
Hạ Úc Huân nhún vai, đáp: “Trước mắt vẫn không có phản ứng gì, nếu nhất định phải nói có phản ứng gì mà nói, em thấy anh hôm nay sao lại thuận mắt hơn ngày thường thế nhỉ?”
Âu Minh Hiên hừ một tiếng, mặt đắc ý mà đem áo ngủ kéo chặt, nói: “Thuận mắt cũng không cho xem! Nha đầu chết tiệt kia! Còn nói em không có tồn tại tâm tư gây rối với anh!”
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, bắt đầu ở trong phòng chuyển động, vốn dĩ chuẩn bị nhìn xem có thể mở cửa sổ không, nhưng cửa sổ cũng bị bịt kín, địa phương khác cũng không có bất cử cửa ra nào.
“Này, em thật sự không có nơi nào không thoải mái sao? Cô ta đang êm đẹp không có khả năng phun thứ gì vô dụng cho em!” Âu Minh Hiên mặt nghiêm túc mà nhìn chằm chằm cô.
“À……” Hạ Úc Huân sờ sờ cằm, trên dưới đánh giá anh vài lần.
“Nhìn cái gì đó?” Âu Minh Hiên bị cô nhìn có chút run sợ.
“Anh càng nhìn càng thấy đáng yêu.” Hạ Úc Huân kéo dài thanh âm nói.
“Mẹ kiếp! Hạ Úc Huân, đây đều là khi nào, đừng nói giỡn! Em đùa giỡn đến nghiện đúng không?” Âu Minh Hiên chọc chọc trán mình.
Hạ Úc Huân sờ sờ ót, bất mãn mà nhăn nhăn mày, nói: “Nói thật anh lại không tin……”