Lúc Hạ Úc Huân cùng Âu Minh Hiên đến đã tới không ít người, quét mắt cô liền kinh sợ rồi, quả thực là nhân vật nổi tiếng hội tụ, tựa hồ còn có không ít nhân vật trong tập đoàn tài chính nước ngoài.
Đến lúc đó có thể tạo dựng thêm quan hệ, lần này tới thật ra cũng không uổng phí.
Hạ Úc Huân cùng Âu Minh Hiên đưa ra thư mời vào sơn trang.
Xa xa liền nhìn thấy Lãnh Tư Thần đang bị một đám người vây quanh khen tặng chúc mừng, cùng với Tiểu Bạch bảo bối ở bên cạnh anh.
Hôm nay cô cho Tiểu Bạch bảo bối mặc một bộ âu phục nhí chuyên dành cho trẻ em phong cách Anh cổ điển, chính mình còn mặc một chiếc váy đầu thu mới nhất của nhãn hiệu Vũ Lâm Linh nhà mình, trên thân là chất liệu ren trắng, hạ thân thêu in hoa màu với xanh đậm và hồng nhạt làm màu sắc chủ đạo, trên vai khoác một chiếc áo choàng xám dệt kim, một thân thoạt nhìn phục cổ lại không mất đi vẻ thời thượng.
Từ lúc bắt đầu mặc trang phục nhãn hiệu nhà mình, phong cách của cô liền cố định, cũng không bao giờ băn khoăn mỗi ngày mặc trang phục gì thì thích hợp.
Hôm nay cô hóa trang đặc biệt nhất kỳ thật không phải bộ quần áo này, mà là dải lụa cô dùng để cột tóc, cô xuất phát từ tư tâm động cẩn thận chọn, màu sắc dải lụa và chất liệu giống hệt nơ ở cổ Tiểu Bạch.
Nhưng, sau khi cô nhìn thấy Lãnh Tư Thần liền trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lãnh Tư Thần và Tiểu Bạch một lớn một nhỏ hai người mặc tây trang cùng màu cùng loại, thoạt nhìn quả thực quá đoạt nhân nhãn rồi.
Quần áo Tiểu Bạch là cô chọn lựa, vì cái gì Lãnh Tư Thần sẽ mặc giống hệt Tiểu Bạch? Không cần phải nói, khẳng định là sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch cố ý đổi!
Hạ Úc Huân càng nhìn càng tức giận, hận đến thiếu chút nữa đem răng đều cắn.
Cô vì muốn gần gũi với con trai một chút phải cẩn thận lựa chọn, nhưng anh thì sao, lại có thể quang minh chính đại mà mặc một thân tây trang giống Tiểu Bạch!
Đây quả thực là trào phúng trần trụi với cô!
Tựa hồ là cảm giác được ánh mắt nóng rực bên này, Lãnh Tư Thần và Tiểu Bạch đồng thời quay đầu nhìn về phía cô.
Lãnh Tư Thần lúc nhìn thấy cô con ngươi hiện lên một tia kinh diễm, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bạch lập tức sáng lên, theo bản năng mà bước ra một bước, tựa hồ muốn chạy tới, nhưng hiển nhiên là nghĩ không thể, vì thế đành phải ngoan ngoãn lui về.
Một màn này nhìn khiến Hạ Úc Huân càng hụt hẫng, lại một chút đều không bộc lộ ra, bình tĩnh nện bước đi từng bước một về phía hai người.
“Lãnh tổng, sinh nhật vui vẻ.” Hạ Úc Huân khách khí mà nói một câu, sau đó tiện tay đem món quà đưa cho Lương Khiêm bên cạnh Lãnh Tư Thần.
Lương Khiêm vừa muốn vươn tay qua, không biết nghĩ tới cái gì, lập tức rụt trở về, ngay sau đó, Lãnh Tư Thần không nhanh không chậm mà vươn tay, tự mình tiếp nhận quà của cô.
“Cám ơn, có thể mở ra chứ?”
Không nghĩ tới Lãnh Tư Thần sẽ yêu cầu mở ra ngay bây giờ, Hạ Úc Huân ngẩn người, sau đó mở miệng nói: “Đương nhiên có thể.”
Thấy một màn như vậy, người chung quanh tức khắc khe khẽ nói nhỏ.
“Lãnh tổng cư nhiên tự mình nhận quà của cô ấy, còn mở ngay tại chỗ! Hai người này rốt cuộc là quan hệ gì a?”
“Tôi liền nói hai người này có mập mờ mà, cô còn không tin! Lần trước tôi và lão Triệu nhà tôi đi đánh gôn, kết quả lúc tính tiền cho biết hôm nay phí toàn bộ là Lãnh tổng bao, vừa hỏi mới biết được là bởi vì Nam Cung tiểu thư đánh một gậy vào lỗ! Cô ấy đánh ra, cư nhiên là Lãnh tổng mời khách! Chậc chậc……”