“Từ chối sửa đổi, dựa theo nguyên kế hoạch ngưng hẳn hợp đồng, bồi thường trái hợp đồng, một lần nữa ký với vĩnh hâm.”
“Tổng giám đốc, đây…… Ngài nói giỡn sao?”
Chủ quản còn chưa từ những lời này bình thường trở lại, một quả bom khác lại ném tới ——
“Còn nữa, từ hôm nay trở đi rút tất cả hạng mục hùn vốn cùng với Âu thị.”
“……”
……
Lãnh Tư Thần coi như không có chủ quản đã hoàn toàn đần độn bên kia, trực tiếp cúp điện thoại, con ngươi xẹt qua một tia chua xót.
Không thể tin được bản thân mình cũng sẽ có một ngày xúc động như vậy……
Hạ Úc Huân, tôi chung quy vẫn thất bại với cô.
Trận thương chiến này, hai bên đều tổn hại.
-
Nha đầu kia từ nhỏ liền thích trốn, mỗi lần chơi trốn tìm cũng chưa ai có thể tìm được cô.
Nhớ rõ có một ngày cô cư nhiên trốn trên một cây đại thụ, trốn xong liền ngủ rồi, mọi người tìm cô suốt một ngày cũng chưa tìm được.
Thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, bọn nhỏ đều về nhà, vẫn không tìm được cô.
Kỳ thật anh thực chán ghét trò chơi này, vô cùng chán ghét, chán ghét cô không ở trước mắt, chán ghét cảm giác tìm không thấy cô.
Tối hôm đó, liền vào lúc anh sắp tuyệt vọng, đi ngang qua gốc đại thụ kia, cô chênh vênh vừa lúc từ trên cây rơi xuống đập vào lồng ngực anh.
Lúc ấy, anh nằm trên mặt đất trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người kia chảy nước miếng trên người anh, đột nhiên liền nhịn không được ôm lấy cô, nói: “Tiểu huân, về sau đừng để tôi tìm không được cô……”
Anh cũng không biết, sau đó Hạ Úc Huân bởi vì một câu này, suốt nhiều năm như vậy lại thong dong trước mắt anh.
Đứng dưới gốc cây đại thụ năm đó, Lãnh Tư Thần ngơ ngẩn dừng bước chân, chờ mong cô có thể như kỳ tích từ trên trời giáng xuống.
Nếu anh trầm mặc, bình tĩnh, lý trí, cô lại là tất cả bầu không khí tối tăm của anh, khiến anh không trầm mặc, không bình tĩnh, không lý trí.
Vẫn luôn muốn vứt bỏ một mặt này, lại không ý thức được, anh mất đi một mặt này, lại là không hoàn chỉnh.
Kỳ tích……
Lúc này đây, kỳ tích không có xuất hiện.
Anh gắt gao nắm chặt nắm đấm, bị cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có xâm nhập.
Lãnh Tư Thần, không phải mỗi một lần đều có kỳ tích xuất hiện.
Sau đêm mưa kia, Hạ Úc Huân tựa như bốc hơi biến mất khỏi nhân gian.
Không có cô, toàn bộ thế giới của anh đều khôi phục trật tự.
Mà anh lại hoảng hốt đến chuyện gì cũng làm không được.
-
Suốt ba ngày ba đêm.
Âu Minh Hiên tìm khắp toàn bộ thành phố A cùng toàn bộ vùng lân cận thành thị, vào ngày thứ ba phạm vi tìm kiếm thậm chí đã mở rộng ra nước ngoài.
Mà Lãnh Tư Thần đối với cách làm của anh chỉ cho một câu, “Cô ấy cho dù muốn tự sát cũng sẽ không chết xa như vậy!”
Bởi vì một câu này, hai người bắt đầu mấy ngày nay đánh nhau không chút hình tượng tới lần thứ N.
Đánh đến sức cùng lực kiệt, hai người đều xụi lơ ở trên sàn nhà.
Mấy ngày nay, bọn họ ngay cả TV báo chí cũng không dám xem, chỉ sợ nghe được tin tức khiến bọn họ sợ hãi nhất.
Bọn họ thậm chí đi xem qua vài lần xác chết các cô gái, mỗi lần đều lo lắng đề phòng, sau đó mồ hôi lạnh ròng ròng, hoảng sợ không thể bình tĩnh mà quay về.
“Tối hôm đó, cô ấy cùng cậu ở bên nhau…… Là bởi vì tôi sao?” Một giọt mồ hôi từ trên trán Lãnh Tư Thần trượt xuống, xẹt qua khóe mắt, tựa nước mắt.
Âu Minh Hiên hừ lạnh một tiếng, “Anh bớt tự mình đa tình đi, tôi tuy rằng đề xuất để cô ấy bên tôi một đêm làm giá phải trả, nhưng cô ấy không có đồng ý. Anh đừng tưởng rằng chính mình ở trong lòng cô ấy có bao nhiêu quan trọng!”