Cảm giác đau nhức toàn thân giúp cô tỉnh táo hơn, nhớ về sự điên cuồng đêm qua, cô lại bị chấn động thêm một lần nữa vì những cảnh tượng rời rạc trong ký ức, gần như không thể chịu nổi.
Tay Nhạc Yên Nhi run rẩy vén chăn, cô nhìn những dấu hôn chi chít trên người, mắt đỏ hoe, không thể kìm lại, cô khóc.
Ngoại trừ khóc, cô còn biết làm gì nữa đây? Thậm chí cô còn không biết nên trách ai bây giờ.
Trách Dạ Đình Sâm ư? Nhưng cho tới tận bây giờ, hắn chưa bao giờ nói hắn là gay, chỉ có bản thân cô tự ngộ nhận để rồi đưa dê vào miệng cọp, có thể trách ai được đây? Trách Anjoye ư? Nhưng đó chỉ là lời một phía từ Anjoye, cô lại dễ dàng tin tưởng anh ta, chẳng lẽ còn không phải vì bản thân nhẹ dạ cả tin sao? Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá lênh đênh trên biển, không lối để đi, cũng không biết phải đi về đâu.
Cô co quắp trên giường, khóc rất lâu rồi mới run rẩy bước xuống, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Nhìn vào gương, cô càng thấy rõ sự thảm hại của bản thân, khuôn mặt cô trắng bệch không còn giọt máu.
Đồ điên! Đúng là đồ điên! Nhạc Yên Nhi bắt đầu tắm gội, cô cọ rửa cơ thể rất mạnh, thế nhưng vẫn cảm thấy hơi thở của Dạ Đình Sâm quanh quẩn trong mũi, thấm sâu vào da mình, không thể thoát khỏi.
Cuối cùng, cô ngồi thụp xuống đất, mặc cho dòng nước lạnh lẽo chảy qua thân thể, Nhạc Yên Nhi bụm mặt khóc òa.
Chẳng biết đã ở trong phòng tắm bao lâu, làn da của Nhạc Yên Nhi đã trở nên trắng bệch, sau đó cô mới ra ngoài, đi tới trước tủ quần áo.
Những dấu vết khó chịu tràn ngập cơ thể, làm thế nào cũng không thể sạch được, Nhạc Yên Nhi lấy một chiếc áo dài tay và một chiếc quần dài, che kín người rồi mới ra khỏi phòng.
Vừa bước xuống nhà, cô đã thấy quản gia Thẩm cười chào hỏi:
- Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.
Nhạc Yên Nhi thật sự không có lòng dạ nào đáp lại, cô chỉ khẽ nhếch môi cho phải phép, cười rất miễn cưỡng:
- Chào buổi sáng.
Chẳng biết có phải do tâm lý không mà Nhạc Yên Nhi cảm thấy nụ cười của quản gia Thẩm chứa đầy ẩn ý.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không muốn hỏi, cũng không muốn tìm hiểu, bây giờ cô không muốn tiếp xúc với bất cứ ai mà chỉ muốn mau chóng thoát khỏi chốn này.
- Quản gia Thẩm, tôi phải đến đoàn phim, tuần này sẽ không về nhà.
Quản gia Thẩm lập tức nhận ra cô đang không vui, ông vội vàng hỏi: Thiếu phu nhân chưa ăn sáng đã ra ngoài ạ? Không cần, tôi không đói. Nhạc Yên Nhi lắc đầu, quay người đi về phía cửa chính.
Kết quả, cô chưa đi nổi hai bước thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau:
- Ngồi xuống, ăn sáng đi.
Giọng nói này khiến Nhạc Yên Nhi run lên, cô vô thức dừng lại.
Hắn không thương lượng với mình, hắn đang ra lệnh.
Cô không quay đầu lại nhìn cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc này khó coi thế nào.
Nhưng bây giờ cô không muốn quan tâm tới chuyện đó, cô không biết mình phải nhìn mặt Dạ Đình Sâm thế nào nữa, cũng không biết mình phải làm sao mới có thể bình tĩnh ngồi đối diện hắn mà ăn sáng.
Bước chân của Nhạc Yên Nhi chỉ dừng lại một giây, cô không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cửa.
Quản gia Thẩm quan sát Nhạc Yên Nhi rồi liếc nhìn Dạ Đình Sâm, vốn dĩ tưởng họ chỉ có mâu thuẫn nhỏ, chẳng ngờ lại nghiêm trọng thế này, ông không biết phải làm sao nữa.
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp ra tới cửa thì nghe thấy hai tiếng "tít tít" vang lên, cô xoay tay nắm cửa nhưng không thể mở được.
Cô chán nản xoay người, thấy Dạ Đình Sâm đứng gần đó, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điều khiển từ xa, khuôn mặt lạnh lùng.
Nhạc Yên Nhi biết rõ Dạ Đình Sâm đang tức giận.
Nhưng cô còn giận hơn! Vừa thấy Dạ Đình Sâm, cô sẽ lập tức hồi tưởng lại đêm qua, đối với Nhạc Yên Nhi thì những quấn quýt triền miên kia hoàn toàn là xâm hại thô bạo.
Cô không bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, ngược lại, khuôn mặt cô càng lạnh hơn, cô nhìn hắn, nói:
- Dạ thiếu, anh có ý gì? Cô gọi hắn là Dạ thiếu! Những chữ này đập vào tai hắn khiến cho những nhiệt tình của Dạ Đình Sâm khi dậy sớm rồi nấu bữa sáng cho cô tắt ngấm, ánh mắt hắn như băng, rơi xuống người cô.
- Đi ăn cơm.
Nghe ngữ khí của hắn, chẳng hiểu vì sao Nhạc Yên Nhi cũng nổi cáu, hắn dựa vào cái gì mà ra lệnh cho mình? Kể cả hắn có là chủ tịch của LN đi nữa thì cô cũng không phải cấp dưới của hắn.
Nhạc Yên Nhi giận dữ, lạnh nhạt đáp: Tôi không muốn ăn. Không ăn thì không thể ra khỏi cửa, cô tự chọn đi. Dạ Đình Sâm không ép cô, nói xong, hắn cũng quay vào phòng ăn.
Nhạc Yên Nhi giận đến nỗi đỏ hoe vành mắt, mắt cô ngấn lệ nhưng vẫn cắn chặt môi, không để nước mắt rơi xuống.
Được thôi, hắn cao cao tại thượng, mọi việc phải nghe theo hắn.
- Được, tôi nghe lời anh là được chứ gì! Nhạc Yên Nhi nghiến răng nói ra câu này, giọng nói cô cũng run rẩy.
Cô nghiến răng nghiến lợi đi vào phòng ăn, ngồi xuống trước bàn, chẳng thèm nhìn chiếc bàn đầy thức ăn cô lập tức cầm bát mì cà chua trứng gà lên, cắm mặt ăn.
Cô đang tức giận, hoàn toàn không để ý tới mùi vị của bát mì ra sao.
Nhạc Yên Nhi chỉ cố ăn, ép mình phải ăn cho hết, cái miệng nhỏ bị nhét đầy mì, cô nghẹn đến suýt chảy nước mắt nhưng vẫn cố nuốt xuống.
Ngồi ở một đầu bàn khác, Dạ Đình Sâm thấy cô như vậy thì nhíu mày, bàn tay đặt trên bàn vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Nhạc Yên Nhi ăn rất nhanh, cô không thèm để ý tới phép tắc khiến nước mì bắn tung tóe, rơi xuống bàn.
Phòng ăn lặng ngắt như tờ, quản gia Thẩm và mợ Trần liếc nhau, trong mắt họ đều tràn đầy lo lắng nhưng không ai dám lên tiếng.
Nhạc Yên Nhi nuốt miếng mì cuối cùng rồi lau miệng thật mạnh, cô không né tránh ánh mắt Dạ Đình Sâm nữa mà thể hiện rõ sự tức giận của mình ra mặt.
- Dạ thiếu, lần này ngài hài lòng rồi chứ? Dạ Đình Sâm nhìn quanh, cả một bàn đồ ăn hắn đã dốc sức nấu đến nỗi cổ tay còn bị bỏng, vậy mà Nhạc Yên Nhi không hề động đũa, chỉ ăn hết bát mì như đang làm nhiệm vụ.
Tấm lòng của hắn hoàn toàn bị coi thường.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm không nói gì, cô cho là hắn lại giở quẻ, lập tức giận dữ:
- Sao, anh còn chưa hài lòng à? Anh muốn tôi thế nào nữa? Tôi không phải bồ nhí của anh, chẳng lẽ anh định giam giữ tôi suốt đời? Lời này quá mức nặng nề, đã bao lâu không ai dám nói với Dạ Đình Sâm như vậy, quản gia Thẩm thấy bầu không khí giữa hai người quá căng thẳng, ông muốn lên tiếng hòa giải: Thiếu phu nhân, thiếu gia ngài ấy... Muốn ra ngoài, được thôi, nhưng khỏi phải đến đoàn phim, thân thể cô còn chưa hồi phục, tôi xin nghỉ giúp cô rồi.
Dạ Đình Sâm ngắt lời quản gia Thẩm, giọng hắn rất trầm, hoàn toàn vô cảm.
Nhạc Yên Nhi càng giận hơn, cô trợn trừng mắt:
- Anh dựa vào đâu mà quyết định thay tôi? Đây là công việc của tôi, có đi hay không cũng là do tôi quyết định!