Thử nghĩ mà xem, nếu như hai người đổi chỗ cho nhau, cô là người nhìn thấy Dạ Đình Sâm bị chôn vùi trong biển lửa, có lẽ cô sẽ điên mất.
Nhạc Yên Nhi rũ mắt xuống:
- Có thể anh đúng, nhưng em hy vọng lần sau khi anh đưa ra những quyết định thế này thì có thể thương lượng trước với em.
- Chuyện này không phải do anh quyết định, vì đền tội với em, Tây Tử làm xong rồi mới nói cho anh biết.
Biết việc này không phải do Dạ Đình Sâm làm, trong lòng cô thấy dễ chịu hơn một chút.
Không muốn nói tiếp mấy chuyện nặng nề này nữa, cô chủ động chuyển chủ đề.
Hai người về đến biệt thự, dừng xe lại rồi cùng nhau đi vào cổng.
Vừa mới bước vào cửa trước cả hai liền nghe thấy một giọng nói hưng phấn truyền ra từ phòng khách.
- Đình Sâm, anh về rồi à? Đình Sâm á? Nhạc Yên Nhi vừa nghe thấy xưng hô này thì giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn Dạ Đình Sâm bên cạnh.
Giọng nói này rõ ràng là của một cô gái trẻ tuổi, cô ta xưng hô vô cùng thân thiết, đến cô còn chưa gọi chồng mình là ‘Đình Sâm’ đâu đấy.
Dạ Đình Sâm nghe thấy giọng nói này thì nhíu chặt mày lại.
Hắn không ngờ Joanna sẽ đến tận đây.
Joanna đang ngồi trên sofa ở phòng khách, nghe thấy tiếng cửa mở là biết Dạ Đình Sâm đã về, cô ta hưng phấn đứng dậy, chạy ngay đến cửa lớn, muốn đón người, cho hắn một kinh ngạc.
Nhưng khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi bên cạnh Dạ Đình Sâm thì nụ cười trên mặt cô ta cứng đờ lại.
Những lời đã chuẩn bị trước đều nghẹn lại ở cổ họng, không thể thốt ra nổi một từ.
Muốn tự thuyết phục bản thân đã hiểu lầm rồi, nhưng cô ta thấy rõ, tay Dạ Đình Sâm ôm lấy eo Nhạc Yên Nhi, cô cũng dựa vào trong lòng hắn, áp sát ngực hắn.
Từ trước tới nay Joanna chưa từng thấy cô gái nào có thể thân mật với hắn như thế! Đến cả Mạnh Y Bạch trước kia cũng không thể!
- Đình Sâm… Môi Joanna mấp máy nhưng chỉ có thể thốt ra tên của hắn, trên mặt cô ta tràn đầy vẻ không thể tin.
Mà lúc này, Nhạc Yên Nhi cũng đang ngơ ngác nhìn Joanna, trực giác nói cho cô biết, chắc chắn Dạ Đình Sâm và cô gái trước mặt này có quan hệ không tầm thường.
Tay Dạ Đình Sâm siết chặt lại, vỗ nhẹ lưng Nhạc Yên Nhi, nhắc cô đừng ngẩn người.
- Đổi giày, vào nhà trước đã.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cởi giày cao gót ra.
Đợi cô đổi sang dép lê xong Dạ Đình Sâm mới lên tiếng:
- Đây là Joanna, nhà họ Kiều và nhà tôi là thế giao, cô ấy là một người bạn của tôi.
Joanna, đây là vợ tôi, Nhạc Yên Nhi.
Vốn Joanna còn đang bất mãn vì hắn nói tới quan hệ thế giao của hai nhà trước rồi mới giới thiệu cô là bạn nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau, cô không còn tâm trạng tính toán điều này nữa.
Anh ấy nói gì? Vợ ư?
- Anh kết hôn rồi sao? Joanna trợn trừng mắt vẻ không tin, cô ta hy vọng Dạ Đình Sâm sẽ bảo hắn chỉ đùa thôi.
Nhưng Dạ Đình Sâm không làm thế, với tính cách của hắn, hắn sẽ không nói đùa chuyện thế này.
Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững gật đầu:
- Đúng.
Trong mắt Joanna toàn là chua xót và ghen tị, cho dù cô ta là một người giỏi che giấu nhưng trước tin tức như sấm đánh ngang tai này cũng vẫn lộ ra vẻ thất thố.
Thế nhưng những cảm xúc này biến mất ngay tức thì, cuộc sống quý tộc bao năm nay khiến cô ta kiềm chế xúc động trong lòng rất nhanh.
Nhưng, Nhạc Yên Nhi vốn là người kiếm cơm nhờ diễn xuất, những chi tiết nhỏ đó không thể thoát khỏi đôi mắt cô.
Cô gái này thích Dạ Đình Sâm, hơn nữa, e là đã thích hắn rất lâu rồi, bởi vì cô ta có thể gần như bản năng thu lại cảm xúc cá nhân trước mặt hắn, loại phản xạ có điều kiện này không thể hình thành trong một hai năm được.
Chỉ cần nghĩ đến ông xã của mình bị người khác nhòm ngó nhiều năm như thế, bây giờ thậm chí người ta còn tìm tới tận cửa, trong lòng Nhạc Yên Nhi dâng lên một cơn tức giận không tên.
Lúc phụ nữ gặp tình địch của mình tất sẽ xuất hiện cảm giác thù địch, đây là bản năng.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không phải đồ ngốc, những lúc thế này cô sẽ không nổi cáu với Dạ Đình Sâm, bắt hắn phải nói rõ ràng.
Nhạc Yên Nhi nở nụ cười khéo léo tao nhã, dẫn mọi người đi vào trong:
- Người tới là khách, mọi người đừng đứng đó nữa, vào trong ngồi đi.
Đi được nửa đường, cô còn hỏi Joanna:
- Joanna, cô uống gì nào? Cô hoàn toàn mang dáng vẻ của nữ chủ nhân ngôi nhà.
Cô ta cảm thấy cô đang khiêu khích mình.
Nhưng cô ta không làm gì được, cô ta không có tư cách đáp trả.
Hóa ra, việc chua xót nhất trên đời này không phải là ghen mà là không có tư cách để ghen.
Trong lòng Joanna vô cùng đau khổ, cô ta chỉ đành gượng cười, nói:
- Soda, cảm ơn.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, lại hỏi Dạ Đình Sâm đứng bên cạnh, cô cố ý khiến cho giọng mình trở nên dịu dàng mềm mại hơn:
- Ông xã, anh uống gì nào? Nghe thấy xưng hô này, lông mày Dạ Đình Sâm hơi động.
Mắt phượng của hắn liếc nhìn gương mặt cô, dưới đáy mắt đen có thứ tình cảm nào đó cuộn trào.
Cô ấy lại thân mật gọi mình là ông xã trước mặt người khác ư? Xem ra hôm nay cô nhóc này đổi tính đây mà.
Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng Dạ Đình Sâm thấy rất hưởng thụ, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Nhạc Yên Nhi gọi hắn như đang làm nũng, tim hắn cũng mềm cả ra, chỉ muốn thỏa mãn hết thảy yêu cầu của cô ngay lập tức.
Dạ Đình Sâm nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô:
- Đều nghe em cả.
Nhạc Yên Nhi cười híp cả mắt: Vậy hồng trà Ceylon có được không? Được. Trong mắt Dạ Đình Sâm chứa đầy vẻ yêu chiều, dường như cho dù cô muốn hắn uống thuốc độc thì hắn cũng không hề do dự đồng ý.
Joanna đứng một bên làm khán giả, chua xót trong lòng dường như sắp nhấn chìm cô ta rồi.
Mỗi hành động, mỗi ánh mắt của Dạ Đình Sâm đều không hề che giấu sự yêu chiều, thậm chí ở trước mặt cô ta, hắn cũng không e dè gì cả.
Trước đây đến cả Mạnh Y Bạch cũng không được đối xử như thế! Đối với Mạnh Y Bạch, Dạ Đình Sâm cùng lắm chỉ không ghét cô ấy đến gần mà thôi, thực ra thái độ của hắn với cô ấy cũng rất lãnh đạm.
Sau này khi nhà họ Mạnh và nhà họ Dạ quyết định thông hôn, tuy Dạ Đình Sâm không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ, chỉ nói là nghe theo sự sắp xếp của gia tộc mà thôi.
Nhưng vì Dạ Đình Sâm đối xử với người khác quá lạnh lùng và xa cách nên thái độ của hắn với Mạnh Y Bạch đủ để khiến mọi người hâm mộ rồi.
Joanna vẫn luôn cho rằng tính cách của Dạ Đình Sâm là như thế, hắn là người sinh ra để làm việc lớn, không thể dừng chân vì mấy chuyện tình cảm nam nữ tầm thường này được, những thứ Mạnh Y Bạch đạt được đã là tất cả có thể.
Nhưng cô ta sai rồi.
Nhìn thấy thái độ của Dạ Đình Sâm với Nhạc Yên Nhi, cô ta mới biết, cái gì được gọi là chiều chuộng thật sự.
So với Nhạc Yên Nhi, Mạnh Y Bạch không đáng để nhắc đến.
Nhưng, năm đó cô ta còn không thể tranh lại được với Mạnh Y Bạch, bây giờ cô ta có thể đấu nổi với Nhạc Yên Nhi sao? Joanna nghĩ tới đây thì cảm thấy sau lưng mình toàn là mồ hôi lạnh.
Nhạc Yên Nhi đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị đồ uống cho họ, cô vừa đi thì Joanna lập tức hỏi Dạ Đình Sâm:
- Đình Sâm, anh kết hôn lúc nào thế? Sao lại chẳng hề có tin tức gì vậy?