- Tôi chỉ quá kinh ngạc thôi, nhưng dù thân phận anh ta có cao quý thế nào, chỉ cần anh ta không tốt với vợ mình thì vẫn chỉ là thứ đàn ông cặn bã.
Dư San San vỗ mạnh vào vai Đường Phàm, rất có vẻ như tư tưởng lớn gặp nhau.
- Đúng! Vậy nên tôi cho cậu cơ hội, cậu mà theo đuổi Yên Nhi thì tôi sẽ dốc sức giúp đỡ, thế nào?
Nghĩ đến việc bao năm nay mình mới rung động lần đầu, Đường Phàm lập tức gật đầu:
- Được, anh ta đã không trân trọng thì cứ để tôi thay thế, tôi sẽ đối xử với Yên Nhi tốt hơn anh ta cho xem!
Thấy đứa bé thật thà bị lừa nhanh như vậy, Dư San San cười vui, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Dạ Đình Sâm.
Cô có cả hai số của hắn, một số dùng ở Anh, một số dùng ở thành phố A, tuy nhiên đây không phải số cá nhân của Dạ Đình Sâm. Tuy nhiên, lần này cô gửi tin đến số cá nhân của hắn, dãy số này cô đã hỏi Nhạc Yên Nhi để tiện cho việc hỏi thăm bạn mình lúc cần.
Chẳng ngờ lần đầu liên hệ với Dạ Đình Sâm lại trong hoàn cảnh này.
“Dạ Đình Sâm, anh đã không biết trân trọng Yên Nhi, dám ngoại tình, vậy sẽ có người khác trân trọng cô ấy, anh đừng hối hận! Chín giờ tôi ở nhà hàng Biển Xanh, tôi sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt cho cô ấy.”
Nhắn tin xong, cô cười gian trá.
Căn cứ vào hiểu biết của cô về đàn ông, kể cả người chồng không yêu vợ mình nhưng nếu thấy vợ quang minh chính đại tìm người khác thì người đàn ông nào cũng sẽ không chịu được.
Một người có thân phận tôn quý như Dạ Đình Sâm hẳn cũng không chịu được, cô tin là thế.
Đến lúc đó, Dư San San sẽ ôm cây đợi thỏ, nhốt hai người họ vào chung một phòng.
Qua một đêm, những chuyện nên làm đều đã làm mà không nên làm cũng đã xảy ra rồi.
Kể cả không nhớ lại được, cô cũng sẽ nghĩ cách để Dạ Đình Sâm lại yêu Nhạc Yên Nhi.
Đây là hạnh phúc cả đời của chị em tốt, cô nhất định phải cố gắng nắm lấy.
Nhạc Yên Nhi vừa về đến nhà một lát đã nhận được tin nhắn của Dư San San.
“Chín giờ tối ở nhà hàng Biển Xanh, tìm cậu có việc đấy.”
Cô nghi ngờ gọi điện thoại tới, Dư San San không trả lời mà chỉ nhấn mạnh nhiều lần, bảo cô cứ tới đó vào chín giờ là được.
Nhạc Yên Nhi chuẩn bị một lát, buổi tối ăn qua loa đôi chút rồi bảo Nghiêm lão chuẩn bị xe cho mình.
Dù sao một cô gái ở ngoài lúc khuya cũng không an toàn.
Trước khi lên xe, cô do dự hỏi thăm:
- Nghiêm lão, bao giờ Dạ Đình Sâm về?
- Thiếu phu nhân, bây giờ thiếu gia quên cô nên thói quen sinh hoạt cũng trở về lúc trước, cậu ấy sẽ làm việc tới khuya.
- À, tôi quên mất, ngại quá.
Nhạc Yên Nhi khó chịu cắn môi.
Đúng, Dạ Đình Sâm bây giờ không còn là người quen thuộc với cô nữa.
Cô lên xe tới nhà hàng trước chín giờ.
Dư San San đã đặt chỗ nhưng còn chưa tới, cô đành ngồi chờ.
Nhạc Yên Nhi gửi tin nhắn giọng nói cho bạn:
- Bao giờ mới đến, không phải say rượu ngủ quên rồi chứ?
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh buốt vang lên:
- Cô đang chờ ai à?
Giọng nói quá quen thuộc, quen đến độ Nhạc Yên Nhi run lên.
Dạ Đình Sâm?
Tại sao hắn lại ở đây?
Cô khó hiểu nhìn hắn, bực dọc nói:
- Nghiêm lão bảo anh làm việc đến khuya cơ mà? Sao lại ở đây?
Làm việc đến khuya?
Vậy nên em nghe ngóng tình hình rồi, xác định anh không về sớm nên mới dám tới đây gặp mặt người khác phải không?
Càng ngày càng to gan!
Hắn thật muốn cho con nhóc này một trận, thế nhưng hắn không làm vậy.
Cuối cùng, Dạ Đình Sâm cắn môi, ngồi xuống đối diện.
- Này... Anh không ngồi được.
San San đặt bàn hai người, nếu có thêm hắn thì lát nữa San San ngồi đâu?
- Vì sao không được?
Dạ Đình Sâm híp mắt, giọng nói không vui.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận được cảm xúc của hắn, cô cảm thấy rất buồn bực.
Chỉ là chỗ ngồi thôi mà? Nhỏ mọn vậy à?
Đường đường là chủ tịch LN, bao cả nhà hàng còn được, sao cứ phải tranh chỗ với mình? Còn Đỗ Hồng Tuyết nữa, cô ta đâu rồi?
Cô nhìn quanh:
- Anh ra ngoài ăn cơm hả? Đỗ Hồng Tuyết đâu?
- Y Bạch không tới công ty, đi ăn cơm với bạn rồi.
Nhạc Yên Nhi chua xót gật đầu:
- À, vậy là anh tới đây ăn cơm hả? Nhà hàng này ngon đấy, trước đây em có tới một lần rồi, khó đặt bàn lắm, hay em đặt cho anh bàn khác đi, chỗ anh ngồi có người rồi, lát nữa người ta sẽ tới.
Ngay cả cô mà hắn còn quên, chắc chắn sẽ không nhớ Dư San San, vậy nên Nhạc Yên Nhi cũng chẳng muốn giới thiệu lại.
Nhưng cô biết người kia là Dư San San, hắn thì không.
Dạ Đình Sâm ghen.
Hắn nheo mắt, lạnh nhạt nói:
- Tôi có quen người ăn cơm cùng cô không? Cô thân với người đó lắm à?
- Tất nhiên là anh không quen rồi, em thân với người đó lắm, bạn cũ.
Bạn cũ còn phải ra mắt à? Làm cho đủ nghi thức à?
Chẳng lẽ sáng nay mình nói chuyện độc ác quá nên cô ấy đã nản chí, quyết định bỏ cuộc rồi?
Nhưng còn chưa ký đơn ly hôn mà cô ấy đã vội tìm mối khác rồi!
Dạ Đình Sâm siết chặt nắm tay nhưng vẫn cố gắng không biểu hiện ra ngoài.
Bây giờ hắn đã hiểu "Tự tạo nghiệt không thể sống" là ý gì, nếu vợ chạy theo người khác thật thì hoàn toàn là tại mình tự tìm đường chết thôi!
Không được, hắn không thể để Nhạc Yên Nhi rời đi được!
Dạ Đình Sâm không nói gì, hắn nắm tay cô lôi đi. Nhạc Yên Nhi cuống lên:
- Anh làm gì thế? Anh đến đây để làm gì?
- Lần trước cô muốn tôi nhớ lại cơ mà? Nửa đường lại ngừng lại mất, bây giờ tiếp tục đi, tôi muốn có ấn tượng với tên của cô!
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.
Nhưng trong giọng nói hắn là khó chịu rất khó nhận ra.
Nhạc Yên Nhi trợn mắt, hất tay hắn ra:
- Một người sống như tôi ở trước mặt anh lâu như thế, anh vẫn không có ấn tượng sao?
- Tôi nói là loại ấn tượng khác!
- Tôi chẳng cần biết anh muốn ấn tượng gì, nếu anh ăn thì tôi đặt chỗ, nếu anh không ăn thì đi đi, chỗ này thực sự có người rồi.
- Được, tôi ăn, cô đặt chỗ cho tôi đi.
Dạ Đình Sâm híp mắt đáp.
Cô vợ nhỏ của hắn chẳng thay đổi gì cả, vẫn bướng bỉnh như vậy.
Thật chẳng biết phải làm sao.
Nhạc Yên Nhi tới quầy thu ngân, may là còn một bàn bốn người, Nhạc Yên Nhi liền đặt.
Nhà hàng này chủ yếu làm món cay Tứ Xuyên, dạ dày Dạ Đình Sâm không tốt, không thể ăn được.
Cô nhìn menu, gọi vài món hắn có thể ăn rồi nói với phục vụ:
- Có thể làm phiền nhà bếp đừng cho cay không? Chồng tôi không ăn được cay.
- Xin lỗi, chúng tôi là quán cay Tứ Xuyên, đầu bếp cũng toàn người Tứ Xuyên nên sẽ cho cay theo thói quen. Hơn nữa không cay thì không ngon!
- Vậy... Tôi tip cho cô một ít, phiền cô nhắc nhở họ được không? Tôi biết các đầu bếp vất vả nhưng chồng tôi không ăn cay được, làm phiền cô! Cho anh ấy thêm một cốc nước ấm nữa được không? Khi nãy trà của tôi là trà lạnh, không tốt cho dạ dày.
- Cô tốt với chồng quá!
Phục vụ hâm mộ nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ nhắc nhở đầu bếp để ông ấy không cho cay.
- Tốt quá, làm phiền cô rồi.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ nói.
Cô quay người về chỗ, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đang nhìn mình, đồng thời cũng chậm rãi bước tới gần.
- Sao? Có chuyện gì à?
- Nhạc Yên Nhi, cô phải yêu tôi đến bao nhiêu mới có thể nhỡ rõ những việc vặt này như vậy?
Hắn trầm giọng nói. Hắn nghe thấy cô căn dặn phục vụ, chân thành cảm ơn họ, điều này làm trái tim hắn tan chảy.