- Em nghe nói chị dâu thích uống rượu vang, thế là để em đã mang những chai rượu ngon nhất trong trang viên ở thành phố A đến để tỏ lòng thành đấy.
Chị dâu có thể cất đi để thưởng thức dần dần.
Nói đoạn, gã còn liếc nhìn Dạ Đình Sâm một cái đầy mờ ám, như đang nhắc nhở hắn trải nghiệm tốt đẹp do chai Inglenook hồi trước mang lại.
Dạ Đình Sâm coi như không thấy.
Đương nhiên Nhạc Yên Nhi cũng không biết thâm ý được hai người kia trao đổi qua ánh mắt.
Cô còn đang giật mình vì đống rượu vang kia đây.
Tuy cô thích uống rượu thật nhưng đâu phải là một con ma men cơ chứ? Thêm nữa… chỗ rượu này cộng vào phải đến mấy trăm vạn, cô có thể nhận món quà đắt giá như thế của Âu Duyên Tây sao?
- Thực ra chuyện này không liên quan gì đến anh, anh không cần tiêu phí như thế, tôi… Nhạc Yên Nhi vừa lên tiếng định từ chối thì Dạ Đình Sâm đã ngắt lời cô:
- Bọn anh nhận tấm lòng của chú, giờ chú về được rồi.
Giọng điệu của Dạ Đình Sâm cực kì lạnh nhạt, rõ ràng là đang ghét bỏ cái bóng đèn đang quấy rầy thời gian hắn ở bên Nhạc Yên Nhi.
Hiếm hoi lắm Âu Duyên Tây mới thấy ông anh tủ lạnh của mình biểu lộ cảm xúc ra ngoài, làm sao mà chịu đi dễ dàng thế được.
Gã mặt dày bảo:
- Anh ơi, khó lắm em mới được gặp chị dâu em một lần, anh không để em nói chuyện với chị dâu thêm mấy câu được sao? Nhạc Yên Nhi không ngờ đại thiếu gia như Âu Duyên Tây mà lại có tính cách bắng nhắng như thế.
Cô vừa định cất tiếng thì lại nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà.
Ban nãy Âu Duyên Tây đi vào không đóng cửa phòng bệnh, cho nên người mới đến bước vào trong ngay.
Diệp Thiên Hạ đeo chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt chỉ nhỏ như bàn tay.
Cô cầm một bó hoa, đi vào phòng bệnh, nhìn Nhạc Yên Nhi rồi mỉm cười nói:
- Yên Nhi, phòng em đông vui ghê.
Diệp Thiên Hạ vừa nói dứt lời thì Âu Duyên Tây đang cười đùa bỗng dưng đanh mặt.
Gã quay phắt lại.
Ánh mắt bắn thẳng về phía Diệp Thiên Hạ hệt như một mũi tên.
Bị ánh mắt nồng nàn ấy nhìn như thế, Diệp Thiên Hạ như có linh cảm, bèn quay đầu lại nhìn Âu Duyên Tây đang đứng ở một góc phòng.
Sau đó, bó hoa cô đang cầm trên tay rơi thẳng xuống đất.
Kính râm che gần kín mặt khiến cho mọi người không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên Hạ, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại nghe ra được vẻ bối rối không che giấu nổi trong giọng nói của cô.
- Yên Nhi, em nghỉ ngơi đi nhé, mấy ngày nữa chị lại tới thăm em sau.
Diệp Thiên Hạ bỏ lại một câu như thế rồi quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Như là đang chạy trốn.
Chưa đợi Nhạc Yên Nhi nhận ra chuyện gì thì đã lại thấy một bóng đen lóe lên, là Âu Duyên Tây vội vã đuổi theo.
Nhạc Yên Nhi trợn tròn mắt rồi hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Đây… là chuyện gì vậy? Dường như Dạ Đình Sâm đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra nên chẳng hề bất ngờ, hắn chỉ thản nhiên nói:
- Chuyện của họ, cứ để họ tự giải quyết đi.
Trong hành lang bệnh viện, giày cao gót của Diệp Thiên Hạ nện cồm cộp trên mặt đất.
Cô đi nhanh về phía trước, nhưng nhịp bước đã rối loạn từ lâu.
Cô biết dáng vẻ của mình bây giờ vô cùng ngu ngốc, thế nhưng phản ứng đầu tiên của cô lại chính là bỏ chạy.
Cô không biết mình phải đối mặt với Âu Duyên Tây như thế nào.
Diệp Thiên Hạ cúi đầu muốn đi ra ngoài cho thật nhanh, thế nhưng một lực kéo mạnh mẽ đã giữ tay cô lại, khiến cho cô lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Diệp Thiên Hạ ngẩng đầu lên nhìn Âu Duyên Tây đang kéo tay mình, sắc mặt cực kì khó coi.
Cô giãy ra theo bản năng, muốn rút tay mình về:
- Buông tôi ra.
Âu Duyên Tây lại càng nắm chặt hơn, như sợ rằng cô sẽ chạy mất.
Gã nhìn cô đăm đăm: Em chạy gì chứ? Chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi hay ở còn phải báo cáo với Âu thiếu hay sao? Diệp Thiên Hạ không chịu yếu thế chút nào.
Âu Duyên Tây nheo mắt lại:
- Diệp Thiên Hạ, mấy năm không gặp, em ngày càng to gan đấy nhỉ? Đúng vậy, nếu tính chính xác ra thì đã năm năm họ không gặp nhau rồi.
Diệp Thiên Hạ nghe thấy Âu Duyên Tây nói thế thì lòng hơi thắt lại.
Chuyện cũ ập tới như thủy triều, tựa như muốn bao phủ cả người cô.
Cô phải cắn chặt răng mới không để lộ chút dấu vết nào.
- Âu thiếu nói hay lắm, cứ làm như là ngài còn nhớ mặt mũi tôi mấy năm trước ấy.
Giọng điệu của Diệp Thiên Hạ đượm vẻ trào phúng, hai chữ “Âu thiếu”
nghe chói tai hệt như kim châm.
Âu Duyên Tây cau chặt đôi mày, dồn sức xuống tay, kéo Diệp Thiên Hạ đến trước mặt mình:
- Đừng có gọi tôi là Âu thiếu.
Nghe gã nói xong, Diệp Thiên Hạ lại muốn bật cười.
Đã mấy năm rồi, tại sao Âu Duyên Tây vẫn giữ khư khư cái tính trẻ con không hiểu sự đời như thế nhỉ?
- Không gọi anh là Âu thiếu thì tôi phải gọi là gì? Tôi có tư cách để gọi anh là gì đây? Một chàng bảnh trai và một cô gái đẹp lôi kéo nhau trong hành lang bệnh viện, làm cho không ít người đi qua phải quay đầu lại nhìn.
Âu Duyên Tây nhíu mày, gã biết thân phận của Diệp Thiên Hạ lúc này không thích hợp để đứng nói chuyện ở nơi công cộng.
Nhân cơ hội đó, gã bảo:
- Tìm chỗ nào ăn cơm rồi chúng ta nói chuyện.
Nói đoạn, gã nắm cổ tay Diệp Thiên Hạ, định kéo cô đi.
Nhưng Diệp Thiên Hạ lại không nhúc nhích.
Cô rút tay ra khỏi tay Âu Duyên Tây, thong thả mà kiên quyết.
- Tôi không muốn ăn cơm với anh và cũng chẳng có gì để nói hết.
Âu thiếu, mong anh tự trọng một chút đi.
Cảm thấy lòng bàn tay trống không, cơn giận bắt đầu bùng lên trong lòng Âu Duyên Tây.
Gã đẩy Diệp Thiên Hạ một cái, ép cô vào tường, chống tay bên cạnh đầu cô, khống chế phạm vi hoạt động của cô.
Sau đó gã nắm cằm Diệp Thiên Hạ, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Khóe môi gã cong lên thành một nụ cười tà, Âu thiếu bất cần đời đã trở lại.
- Chẳng phải hồi xưa ăn cơm với tôi vui vẻ lắm à? Sao? Giờ em nổi tiếng rồi thì bắt đầu làm giá với tôi hả? Tôi cho em tiền nhé, năm vạn đủ chưa? Không thì năm mươi vạn, năm trăm vạn? Em cứ ra giá đi! Khi nói chuyện, Âu Duyên Tây nghiến hai chữ “năm vạn”
cực mạnh.
Diệp Thiên Hạ nghe xong thì tái nhợt cả mặt mày.
Gã dùng việc cô không muốn đối mặt nhất để làm nhục cô.
Đáy lòng gợn lên nỗi xót xa, nhưng Diệp Thiên Hạ không muốn để lộ trước gã nửa phần yếu đuối.
Cô cố ý cười, nụ cười xinh đẹp và quyến rũ tột cùng.
Rồi cô thờ ơ nói:
- Không biết cần bao nhiêu tiền thì Âu thiếu mới chịu buông tha cho tôi đây? Hay là anh ra giá đi? Cô gái này dám ra giá để gã buông tha cho mình sao? Cô ấy không muốn nhìn thấy gã đến mức ấy ư?
- Được lắm, có tiền một cái là đổi giọng ngay.
Em đừng quên, ai đã nâng đỡ em đến vị trí này.
Diệp Thiên Hạ cầm bàn tay đang nắm lấy cằm mình của Âu Duyên Tây, rồi dồn lực gạt tay gã xuống, chỉ để lại một vết hằn đỏ tím.
- Giữa chúng ta đã sớm tiền trao cháo múc xong xuôi cả rồi! Diệp Thiên Hạ lạnh lùng nói.
Nói xong, cô quay người đi thẳng, không nhìn Âu Duyên Tây thêm một chút nào nữa.
Âu Duyên Tây giận điên người, bèn nói với theo bóng dáng Diệp Thiên Hạ càng lúc càng xa:
- Dù bây giờ em vẻ vang đến mấy thì cũng đừng quên, em chỉ là một con gà đã từng lên giường với tôi thôi! Biết bao nhiêu ngày tháng trôi qua, Diệp Thiên Hạ năm xưa trải qua vô vàn suy sụp và đau khổ, đã sớm luyện trái tim mình chai lì như thép.
Thế mà nghe thấy câu này, cô vẫn thấy tìm mình thắt lại, vỡ tan, đau đớn khôn cùng.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt ròng ròng chảy hai bên má, thế nhưng bước chân của cô không hề dừng lại, và cô cũng chẳng quay đầu.