Nhạc Yên Nhi nghe Trần Lạc nói buổi họp hôm nay sẽ kéo dài tới hai giờ chiều, thời gian nghỉ ăn cơm chỉ có ba mươi phút, vậy mà khi đi hắn không hề mang theo đồ ăn.
Gần mười giờ, cô bảo nhà bếp nấu hai phần cơm, định mang tới công ty để ăn cùng Dạ Đình Sâm.
Cô ra ngoài từ sớm, chẳng ngờ đang đi thì nhận được điện thoại của Dư San San, điều này khiến cô rất bất ngờ.
- San San à, sáng nay vừa gọi điện thoại mà, sao cậu lại gọi nữa, có chuyện gì xảy ra hả?
- Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tớ à? Chuyện lớn như thế sao lại không kể với tớ, Quảng Thịnh suýt thì phá sản, Cố Tâm Nguyệt vào tù, ông nội cậu qua đời, lại còn Dạ Đình Sâm quên cậu, tớ biết hết rồi. Bây giờ cậu ở đâu, tớ muốn nói chuyện với cậu.
Nhạc Yên Nhi không ngờ Dư San San lại biết chuyện nhanh như vậy, cô bối rối trong giây lát rồi khôi phục rất nhanh.
- Không cần, những chuyện này tớ đều tự giải quyết được.
Dư San San nổi giận:
- Cậu giải quyết cái gì? Nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, nếu không thì đừng trách bà đây trở mặt!
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ đáp:
- Tớ chuẩn bị tới công ty con của LN.
- Đi tìm đôi tiện nhân kia tính sổ đúng không? Được, tớ lập tức tới cổ vũ!
Dư San San giận dữ nói.
- Không phải, trưa nay Dạ Đình Sâm bận việc nên tớ mang đồ ăn cho hắn thôi.
Nhạc Yên Nhi vội nói.
Dư San San bó tay, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Nhạc Yên Nhi, có phải cậu ngốc không hả? Người ta phụ cậu mà cậu lại còn chuẩn bị đồ ăn cho người ta, tớ bị cậu làm cho tức chết mất thôi, cậu đứng ở cổng chờ tớ đi!
Nhạc Yên Nhi còn định nói gì đó nhưng Dư San San đã cúp máy mất rồi.
Khi Nhạc Yên Nhi tới nơi, chẳng ngờ Dư San San đã đứng đó rồi, vừa thấy cô bước khỏi taxi, Dư San San đã lập tức chạy tới níu chặt tay cô, nói:
- Hôm nay dù thế nào đi nữa, tớ cũng muốn để Dạ Đình Sâm cho cậu một câu trả lời, vì sao hắn lại đối xử với cậu như thế được?
Trước kia, ngay cả tên Dạ Đình Sâm, Dư San San cũng không dám gọi, bây giờ cô thấy hắn bắt nạt bạn mình quá, vậy nên đã quên mọi e ngại trước đây.
- Tớ không sao mà.
Nhạc Yên Nhi tránh khỏi tay bạn, mím môi nói.
- Không sao cái gì? Con tiện nhân kia đã ở cùng một nhà với hai người rồi, thế mà còn không sao à?
- Nhưng anh ấy mất trí nhớ mà!
Nhạc Yên Nhi dù khổ sở nhưng vẫn cố gắng giải thích cho Dạ Đình Sâm.
- Mất trí nhớ là có thể đối xử với cậu như thế à? Có thể ở cùng với con đàn bà kia à? Tớ nói cho cậu biết, tính sổ với Dạ Đình Sâm xong, tớ còn muốn tính sổ với Đỗ Hồng Tuyết nữa!
Vừa dứt lời, tiếng cười trào phúng của Đỗ Hồng Tuyết vang lên:
- Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là hai con chó điên đang sủa loạn!
Nghe thế, Dư San San quay lại, thấy Đỗ Hồng Tuyết vừa bước từ trên xe xuống. Dư San San híp mắt, nổi giận.
Cô bước tới trước mặt Đỗ Hồng Tuyết, chỉ thẳng vào mặt cô ta:
- Cách xa bạn tao với chồng nó ra, nếu không tao giết chết mày đấy, tin không?
- Cô là ai, chuyện giữa tôi và Nhạc Yên Nhi làm gì đến lượt cô nhúng tay?
Đỗ Hồng Tuyết định gạt tay Dư San San xuống, thế nhưng cô vẫn chỉ thẳng vào mặt Đỗ Hồng Tuyết làm cô ta nhíu mày.
- A Đức, đưa người này đến đồn cảnh sát đi.
- Vâng.
Lái xe gật đầu.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi chú ý thấy trên tay A Đức cũng cầm một hộp giữ ấm. Chẳng lẽ mục đích của Đỗ Hồng Tuyết cũng là đến đưa cơm cho Dạ Đình Sâm giống cô?
Cô biết nếu người của Dạ Đình Sâm ra mặt, chuyện làm ầm tới tận phía cảnh sát thì không chừng sẽ có vấn đề thật. Bây giờ Dạ Đình Sâm đã quên mình, lại càng không nhớ nổi Dư San San, nhỡ đâu hắn phẫn nộ, muốn bảo vệ Đỗ Hồng Tuyết, vậy thì bị giam đôi ngày chẳng phải chuyện khó gì!
Cô liền kéo Dư San San ra sau, lạnh lùng quát:
- Cút hết cho tôi! Bây giờ tôi vẫn là phu nhân chủ tịch của LN, bạn tôi đứng trước cổng công ty mắng một con chó thì đã sao?
- Mày dám nói tao là chó!
Đỗ Hồng Tuyết giận tái mặt, gót giày nện xuống đất, cô ta hận không thể lao lên xé mặt Nhạc Yên Nhi.
- A Đức! Đình Sâm bảo anh bảo vệ tôi cơ mà? Vậy anh bắt hai người họ lại, lôi hết đến đồn cảnh sát cho tôi!
Thấy trong tay Nhạc Yên Nhi cũng có hộp cơm, Đỗ Hồng Tuyết đã đoán được mục đích của hai người giống nhau, vậy nên bây giờ cô ta muốn Nhạc Yên Nhi lập tức cút khỏi đây, càng xa càng tốt để khỏi ảnh hưởng đến tâm tình dùng bữa của Dạ Đình Sâm và mình.
- Anh dám à?
Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn A Đức.
A Đức do dự.
Khi vừa tới thành phố A, anh ta đã bị Trần Lạc và Nghiêm lão cảnh cáo rằng phải biết phân rõ phải trái, phải biết ai mới là phu nhân chủ tịch. Họ nói vậy, hiển nhiên là có ý nói quan hệ giữa chủ tịch và cô Đỗ này có vấn đề.
Người trước mắt, không thể nghi ngờ nữa, chính là phu nhân!
- Cô Đỗ, cô ấy là phu nhân chủ tịch, tôi chỉ là tài xế nhỏ bé, không có quyền làm như vậy.
- Vậy cô ta thì sao, con kia kìa?
A Đức ngẩng lên, thấy Nhạc Yên Nhi che chờ Dư San San như gà mẹ bảo vệ con, anh ta cũng đành chịu:
- Đó là bạn của phu nhân...
- Đồ ăn hại! Vậy tôi cần anh làm gì?
Đỗ Hồng Tuyết giận dữ đạp A Đức một cái.
Lúc này, Trần Lạc xuống tới nơi.
Cậu đã thấy Nhạc Yên Nhi tới qua camera giám sát, lúc này, cậu ta vội vàng nói:
- Phu nhân, sao không gọi điện thoại để tôi đón cô?
- Biết anh bận nên không quấy rấy anh.
- Phu nhân mau lên đi.
- Ừ.
Cô gật đầu, định đưa Dư San San cùng đi nhưng Trần Lạc cản lại.
- Chủ tịch và phu nhân có một vài việc nhà cần giải quyết, người ngoài sẽ không tiện tham gia. Cô Dư chờ ở đại sảnh nhé.
Việc nhà?
Lúc này, Nhạc Yên Nhi cũng ngẩn ra.
- Anh ấy tìm tôi có việc gì?
- Luật sư đã tới, chủ tịch nghỉ một lát sẽ bàn chuyện phân chia tài sản với cô.
Sắc mặt Trần Lạc rất khó nhìn, sau một hồi do dự, cậu mới lên tiếng.
Sắc mặt Nhạc Yên Nhi trắng bệch.
Dư San San nghe thế thì đùng đùng nổi giận:
- Tên khốn Dạ Đình Sâm này, dám ly hôn với Yên Nhi, để xem tôi có phế anh ta đi không?!
Cô muốn lao lên trên nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
Trần Lạc bất đắc dĩ:
- Cô Dư, xin lỗi cô.
Anh quay sang nói với lễ tân:
- Tiếp đón cô Dư chu đáo, đừng có bất kỳ sơ sót nào.
- Anh...
Dư San San định nói gì đó nhưng Nhạc Yên Nhi đã cản lại:
- Thôi, tớ không ly hôn đâu, cậu không phải lo, tớ sẽ không bị bắt nạt đâu.
- Nhưng mà... Đúng là khinh người quá đáng!
Dư San San tức đến đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng.
Nhạc Yên Nhi cười trấn an rồi định đi cùng Trần Lạc, chẳng ngờ Đỗ Hồng Tuyết lại lên tiếng:
- Ly hôn hay không cũng chẳng phải do cô quyết định!