Nhạc Yên Nhi rất muốn biết.
Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm bước vào từ cửa nhà hàng.
Joanna thấy hắn thì ngẩng đầu lên, cười nói:
- Anh đến rồi, mau ngồi xuống đi.
Cô ta cố ý mặc kệ câu hỏi của Nhạc Yên Nhi để cô phải tò mò.
Câu hỏi này sẽ như một bàn chân mèo trong lòng Nhạc Yên Nhi, nó sẽ cào cho lòng cô máu me đầm đìa.
Joanna không tin Nhạc Yên Nhi có thể nhịn được.
Chỉ cần chôn quả bom hẹn giờ này trong lòng cô, sớm muộn cũng có ngày nó nổ tung.
Dạ Đình Sâm ngồi xuống cạnh Nhạc yên Nhi.
Cô đang thấy rối bời, vô vàn cảm xúc đan xen nhưng cô không thể bắt được đầu mối.
Cô mở miệng, khẽ gọi:
- Dạ Đình Sâm.
Cô vẫn quen gọi cả họ lẫn tên hắn, không thể ra vẻ thân thiết như Joanna được.
Thấy cô gọi, Dạ Đình Sâm lập tức nhìn sang.
Khi trông thấy khuôn mặt cô trắng bệch, ánh mắt bàng hoàng, Dạ Đình Sâm lập tức cau mày:
- Sao sắc mặt kém thế, khó chịu à? Nhạc Yên Nhi há miệng nhưng không nói thành lời:
- Em...
Dạ Đình Sâm không chờ cô trả lời mà lập tức vươn tay sờ trán cô, điều hòa trong nhà hàng rất lạnh, vậy mà trán cô lại ra một lớp mồ hôi.
- Ốm rồi phải không? Sao không nói sớm? Tôi đưa em đi viện.
Nhận ra cô có vẻ khác thường, hắn lập tức trở nên lo lắng.
Dạ Đình Sâm chẳng biết Nhạc Yên Nhi khó chịu ở đâu, hắn dứt khoát đứng lên, bế cô đi về phía cửa.
Trước mặt bao người nhưng hắn không hề e ngại.
Joanna giận phát điên lên, không rõ vì sao mình đã đánh tan phòng tuyến tâm lý của Nhạc Yên Nhi mà cô vẫn có thể chuyển bại thành thắng trong nháy mắt.
Joanna hô to phía sau:
- Hai người không ăn cơm à? Dạ Đình Sâm chẳng phản ứng lại.
Nhạc Yên Nhi không khỏe khiến lòng hắn như lửa đốt, tâm tình đâu mà ăn cơm nữa.
Hắn bế Nhạc Yên Nhi lên xe, đặt cô xuống ghế phụ thật cẩn thận rồi thắt chặt dây an toàn, sau đó về vị trí lái, giẫm chân ga, chiếc xe lao như bay ra ngoài.
Lúc Joanna đuổi theo tới cửa thì chỉ còn thấy một vết khói chưa kịp tan hết từ đuôi ô tô, Dạ Đình Sâm đã không còn bóng dáng.
Đôi mắt đẹp của cô ta trợn trừng, Joanna nghiến răng, cảm thấy hơn hai mươi năm cuộc đời mình chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
Dạ Đình Sâm bỏ cô ta một mình trong nhà hàng, không hề quan tâm, cứ thế nghênh ngang rời đi! Chẳng lẽ trong lòng hắn, cô ta thật sự không bằng Nhạc Yên Nhi sao? Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của Joanna theo gió bay lên.
Cô ta siết tay thành nắm đấm, nghiến răng nói ra một cái tên, giọng nói mang theo thù hận:
- Nhạc Yên Nhi.
Dù Dạ Đình Sâm có sốt ruột đến đâu nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm, đường tắc, hắn cũng đành chịu, chỉ có thể đi chậm lại.
Nhìn hàng ô tô dài dằng dặc phía trước, Dạ Đình Sâm mắng một câu:
- Chết tiệt! Thái độ lo lắng của hắn khiến Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, sự bất an khi nãy của cô đã biến mất hoàn toàn.
Cô vươn tay, nắm lấy bàn tay vì siết quá chặt mà trở nên trắng bệch của hắn, an ủi:
- Em không sao, anh đừng cuống.
Dạ Đình Sâm không tin:
- Sắc mặt em kém lắm.
Dạ Đình Sâm biết cô cứng cỏi, kể cả có ngã bệnh cũng sẽ không chủ động nói với mình.
- Em...
Nhạc Yên Nhi không biết trả lời sao, chẳng lẽ cô lại nói mình bị Joanna chọc tức.
Dạ Đình Sâm không muốn cho cô xem ảnh, không nói về chuyện vị hôn thê, cô thà tin hắn, đồng thời cũng không muốn chất vấn hắn.
Hy vọng khi nào muốn thì hắn sẽ chủ động nói với cô.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi tùy tiện tìm cớ:
- Bà dì em sắp đến rồi.
Dù sao tới tháng, phụ nữ không khỏe là bình thường, mà cô cũng sắp tới tháng thật, coi như không nói bừa.
Nghe thế, trên mặt Dạ Đình Sâm xuất hiện vẻ ngỡ ngàng khó thấy:
- Em có dì à? Tư liệu của cô đã được hắn điều tra rất rõ, cô không có người dì nào cả.
- Ha ha.
Nhạc Yên Nhi bật cười:
- Là kinh nguyệt đó.
Cô thực sự bị Dạ Đình Sâm chọc cười, chẳng ngờ Dạ thiếu không gì không làm được lại có lúc ngốc nghếch đáng yêu thế này.
Nghe được lời này, mặt Dạ Đình Sâm cũng đần ra, hắn mất tự nhiên chẹp miệng rồi mới nói:
- Vậy là không cần đi viện? Đúng là hắn không hiểu gì về kinh nguyệt của phụ nữ, vậy nên vẫn lo cô khó chịu.
Đương nhiên là không, em chỉ cần về nghỉ ngơi là được. Vậy chúng ta về nhà, tôi nấu cơm cho em ăn. Dạ Đình Sâm vốn đồng ý nấu cơm tối cho Nhạc Yên Nhi, chẳng ngờ cô lại được ăn sớm rồi.
Nhạc Yên Nhi cười, cố ý trêu ghẹo hắn:
- Anh nấu được không, đừng nấu ra món không ăn được nhé.
Không nhắc tới chủ đề gây lúng túng kia, Dạ Đình Sâm lại khôi phục vẻ hờ hững thường ngày.
- Đừng hỏi một người đàn ông có được hay không.
Cái tên này còn có thể nghiêm túc nói chuyện thô tục! Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, nhưng trong lòng cô thì bong bóng hạnh phúc đã bay đầy.
Một người đàn ông thân phận cao quý, chưa bao giờ xuống bếp vậy mà giờ lại rửa tay nấu cơm vì mình, đây là loại đãi ngộ thế nào chứ.
Dù cho vừa nãy có vô số nghi ngờ trong lòng, nhưng lúc này, mọi thứ đã hòa tan dưới sự tấn công dịu dàng của Dạ Đình Sâm, trái tim cô chỉ còn lại một từ ‘hạnh phúc’.
Về đến biệt thự, Dạ Đình Sâm không để Nhạc Yên Nhi động đậy, hắn đặt cô xuống ghế rồi nhét thêm một chiếc gối sau lưng cho cô.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên khóc hay cười, hắn làm như cô mang thai vậy.
Cô ngồi trong phòng ăn, nhìn qua cửa thấy Dạ Đình Sâm đang bận rộn trong bếp, mợ Trần đứng một bên hướng dẫn thì mỉm cười.
Dạ Đình Sâm đúng là ít khi nấu nướng, hắn thường xuyên luống cuống nhưng lại kiên quyết không cho mợ Trần nhúng tay, cẩn thận làm theo trình tự, vẻ mặt nghiêm túc như đang nói chuyện làm ăn quan trọng.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy chồng mình đẹp trai chết đi được.
Ngồi chờ hơn một giờ, cuối cùng đồ ăn nóng hổi đã được bưng lên.
Sáng nay cô có chọn canh trân châu bạch ngọc, trứng tráng thu quỳ và sườn xào chua ngọt, ngoài những món đó ra, bây giờ trên bàn còn có món gan heo bổ máu mà Dạ Đình Sâm cố ý nấu cho cô.
Phải nói rằng trên đời đúng thật có thứ gọi là thiên phú, dáng vẻ nấu nướng của Dạ Đình Sâm rất hờ hững nhưng món ăn hắn nấu lại đẹp mắt vô cùng, thật khiến người ta ngửi thôi cũng đã thèm nhỏ dãi.