Khi trước, cô đã chuẩn bi tinh thần chết, chẳng ngờ vào lúc mấu chốt, Dạ Đình Sâm đã kéo cô xuống.
Nhưng trong hỗn loạn, chiếc đèn trần rơi xuống, đè lên cả hai.
Mạnh Y Bạch vốn đã yếu, gần như đèn cạn dầu, cô không chịu nổi.
Nếu không phải được trị liệu đủ kiểu, dùng những thiết bị chữa trị tiên tiến nhất thì cô đã không sống tiếp được.
Hiện nay, sức khỏe cô đã có chuyển biến tốt, cô ở lại bệnh viện thành phố A.
Thật ra, Mạnh Y Bạch biết việc Dạ Đình Sâm đưa mình về đây là do Nhạc Yên Nhi cũng ở thành phố này.
Ánh nắng trưa chiếu trên mặt đất, vạn vật như hồi sinh, hi vọng xuất hiện trong một nơi tràn ngập tử vong và cực đoan như bệnh viện có vẻ thật quý giá.
Dù gì thì ánh nắng đại diện cho hi vọng.
Cô cởi áo khoác, bên trong là bộ đồ bệnh nhân hai màu xanh trắng đan xen khiến cơ thể càng thêm gầy gò. Vì cô thường xuyên nằm trong phòng bệnh nên da rất tái, thân thể như người giấy, chỉ cần sờ vào là nát.
Dạ Đình Sâm đỡ Mạnh Y Bạch, hỏi:
- Thế nào? Đỡ hơn chưa?
- Ừ, ổn hơn nhiều rồi.
Cô khẽ cười, không hề đề cập tới chuyện khi nãy, dường như mọi chuyện chưa hề xảy ra.
- Đi một lát rồi về, đến giờ ngủ trưa rồi.
Hắn nhẹ nhàng nói.
- Vậy anh sẽ ở bên em chứ? Lúc em ngủ, anh sẽ không rời đi một tấc nào chứ?
Mạnh Y Bạch dừng bước, cô nhìn hắn, cực kỳ chăm chú.
Dạ Đình Sâm nín thở, nhìn vào đôi mắt khát vọng kia, hắn đáp:
- Không, chuyện đã đồng ý, tôi sẽ làm được.
Mạnh Y Bạch nghe vậy thì chẳng biết vui hay buồn.
Hắn là người coi trọng lời hứa, nếu đã đồng ý với mình, làm sao hắn lại đổi ý được?
Cô nhắm trúng điểm ấy nên mới dám mở miệng đưa ra yêu cầu vô lý.
Trong ba tháng này, Dạ Đình Sâm hoàn toàn thuộc về cô, là Dạ Đình Sâm của Mạnh Y Bạch.
Nhưng cầm tù hắn, nhìn hắn đau khổ, cô không hề vui mà còn rất khó chịu.
Cô túm tay hắn, hỏi:
- Có phải anh ghét em lắm không?
- Có ý gì?
- Là em ích kỷ, ép anh phải ở bên em ba tháng, không được liên hệ với nhà họ Dạ, nhất là Nhạc Yên Nhi. Rõ ràng anh còn sống nhưng không thể xuất hiện trước mặt cô ấy, phải thấy cô ấy đau lòng mà không thể an ủi. Anh muốn gặp cô ấy nhưng bị em ngăn cản, có phải anh ghét em lắm không?
Cô nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt đã ướt nước mắt.
Trong tầm mắt mơ hồ của cô, hắn chầm chậm lắc đầu:
- Mạng tôi là do cô cứu, mười năm trước như thế, bây giờ cũng vậy, nếu không có cô, tôi cũng chẳng còn sống để gặp lại Yên Nhi. Nên tôi không ghét cô, tôi cảm ơn cô.
- Vậy có phải em đưa ra yêu cầu quá đáng gì, anh cũng đồng ý không?
Dạ Đình Sâm do dự rồi đáp:
- Phải, nhưng tôi không phản bội Yên Nhi, trừ việc đó thì việc gì cũng được.
- Được, tổ chức một hôn lễ cho em, giả vờ làm chú rể của em một ngày. Chỉ cần đi tới lễ đường cùng em, đứng trước cha xứ, thậm chí không cần thề, không cần mở tiệc, cũng không có động phòng hoa chúc. Như thế này cũng không tính là phản bội chứ, chỉ cần anh chuẩn bị xong tất cả, em sẽ thả anh đi sớm, để gia đình anh đoàn tụ. Thế nào?
Cô khẽ cười, trong mắt là ý cười tuyệt vọng nhưng nụ cười lại hạnh phúc.
Nghe vậy, hắn nhíu mày, lâm vào suy tư.
- Coi như đây là lần cuối em cầu xin anh, xong chuyện này, chúng ta hết nợ. Em sẽ rời khỏi đây, có lẽ sẽ làm bác sĩ, sẽ giúp đỡ nhiều người hơn, em sẽ sống vui vẻ, như anh thấy.
Cô nói tiếp.
Hắn giãn mày:
- Được, tôi đồng ý.
- Không thể vì đó là hôn lễ giả mà lừa gạt em nhé!
Cô cười tinh nghịch, khuôn mặt dù có sẹo xấu xí nhưng nụ cười vẫn rất hiền.
Dạ Đình Sâm nhìn đôi mắt trong veo kia, hắn cũng khẽ mỉm cười, trịnh trọng nói:
- Không đâu.
- Thế là tốt rồi, em biết anh nói là làm. Em hơi mệt, anh đưa em về phòng được không, cũng tới giờ uống thuốc rồi.
Dạ Đình Sâm gật đầu, hắn đưa cô về phòng. Mạnh Y Bạch nói mình muốn ăn trái cây nên bảo hắn đi mua.
Cô đứng trước cửa sổ, thấy hắn đi rồi mới quay lại hỏi bác sĩ:
- Thời gian của tôi còn bao lâu?
- Cô Mạnh, cô đừng bi quan như vậy, chúng tôi đã sử dụng những phương pháp tân tiến nhất, bệnh tình của cô chắc chắn sẽ khá hơn.
Bác sĩ an ủi.
Mạnh Y Bạch cười:
- Không cần giấu tôi, tôi cũng là bác sĩ, theo nghề thuốc nhiều năm rồi, thân thể của mình, tôi hiểu rõ nhất.
- Việc này...
Bác sĩ yên lặng.
- Tôi muốn nhìn bệnh án, bản thân tôi có thể tự lo được. Mong bác sĩ đừng nói với anh ấy, anh ấy sẽ tự trách. Bác sĩ hẳn sẽ không từ chối di ngôn của người sắp chết chứ?
Mạnh Y Bạch cười, ánh nắng dịu dàng chiếu lên gương mặt cô khiến gương mặt kia trông có vẻ mềm mại hơn, rõ ràng đang mang bệnh nhưng cô lại khiến người ta có cảm giác tươi sáng.
Bác sĩ khó xử:
- Vậy nếu ngài Dạ hỏi, tôi nên nói thế nào?
- Cứ nói tình hình đã tốt hơn, chỉ cần tăng cường điều trị sẽ dần ổn định. Anh ấy dễ lừa lắm, rất nghe lời bác sĩ, chỉ cần bác sĩ giả vờ giống thôi là được.
Nhớ tới hắn, cô cười lên. Nhắc tới người mình yêu, lòng người ta luôn ấm áp.
Bác sĩ biết nên làm gì, được Dạ Đình Sâm hỏi, bác sĩ cũng trả lời như vậy. Dạ Đình Sâm cũng bớt lo.
Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người.
Dạ Đình Sâm gọt táo.
Có lẽ vì cảm nhận được tử vong tới gần nên Mạnh Y Bạch rất thích ngủ, dù cô muốn nhìn hắn lâu hơn, nếu không sau này sẽ chẳng còn cơ hội, thế nhưng mí mắt cứ trĩu xuống.
Dạ Đình Sâm thấy vậy thì hỏi:
- Sao thế? Buồn ngủ à?
- Nắng ấm quá, làm em muốn ngủ.
- Bác sĩ nói cô đang hồi phục nhưng vì sao sắc mặt vẫn tái thế, người cũng vẫn gầy như vậy?
Hắn nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Mạnh Y Bạch cười:
- Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ mà! Anh không nhìn thấy nhưng em cảm nhận được mà, cơ thể em đang dần ổn hơn rồi, chỉ cần hai tháng nữa là có thể nhảy nhót ấy.
- Được, lúc ấy tôi đưa Yên Nhi qua thăm cô.
- Ừ, nhớ mang quà nhé.
Cô vui vẻ nói nhưng mí mắt cứ nặng trĩu.
Cuối cùng, Mạnh Y Bạch cười, nói khẽ:
- Đình Sâm, em ngủ trước đã. Em thu hồi lại lời khi nãy, anh có thể đi gặp Nhạc Yên Nhi một lúc, nhưng khi về đừng nói với em.
Sau đó, mọi lời nói thành mê sảng.
Dạ Đình Sâm cảm thấy nặng nề, hắn nhìn cô ngủ say, khuôn mặt rất an bình.