- Tiệc vui lắm, dù không nghe hiểu mấy nhưng mọi người đều rất vui vẻ hòa đồng.
Cũng may trước khi xuống xe cô đã dặn kỹ Minh Tinh Tinh và Dạ Vị Ương không được kể với Dạ Đình Sâm, nếu không chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Cô đã khiến hắn phải xấu hổ rồi, không thể gây thêm chuyện nữa.
Hắn nghe thế ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm hẳn, trái tim như bị một khối đá lớn chèn lên khiến hắn thở không nổi, vì cô không hề nói thật.
- Vậy sao em lại về sớm thế?
Đôi mắt phượng nheo lại, một câu hỏi nữa được đưa ra:
- Lúc về quần áo còn bị bẩn hết, có chuyện gì sao, có phải bị bắt nạt không?
Con ngươi đen bóng nhìn xoáy vào nụ cười giả tạo trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, trái tim đau đến thắt lại.
Hắn rất mong cô có thể ôm lấy mình khóc lóc rồi kể ra những ấm ức phải chịu ở bữa tiệc kia.
Nhưng…
Chuyện đó lại không xảy ra.
Cô vẫn chỉ nhẹ nhàng cười, nói như thể chưa từng có chuyện gì:
- Có Vị Ương với Tinh Tinh nữa mà, họ bảo vệ em kỹ lắm, sao có thể để em bị bắt nạt được chứ? Quần áo bẩn là tại em lúc ăn không để ý nên dây vào thôi, thế em mới phải về sớm thay đồ. Nếu không để người ta biết vợ anh ăn uống xấu nết thế sẽ cười anh chết mất.
Dáng vẻ Nhạc Yên Nhi rất bình thản, nếu không phải chính Dạ Đình Sâm tận mắt thấy chắc sẽ tin lời cô mất.
Hắn ôm chặt cô vào lòng, không để cô thấy biểu hiện trên mặt mình lúc này.
Dạ Đình Sâm thở dài, bảo cô:
- Nếu có ấm ức nhất định phải nói với tôi, được không?
Nhạc Yên Nhi nghe thế hơi run lên, nhưng cô rất nhanh chóng lại khôi phục như thường, chỉ lắc đầu cười nói:
- Em là phu nhân chủ tịch của LN, sao có thể chịu uất ức chứ? Ai cũng biết chồng em rất giỏi, không ai dám gây sự với em đâu, anh cứ yên tâm.
Chớp mắt, Dạ Đình Sâm không biết mình có nên hỏi tiếp hay không.
Nhạc Yên Nhi trong lòng hắn lại cố ý ngáp một cái:
- Chồng ơi, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ!
Hắn nghe thế nhẹ tay buông cô ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ của cô, ánh mắt sâu không thấy đáy:
- Ừ, em ngủ trước đi, tôi tắm rửa xong sẽ ra sau.
- Dạ, anh nhanh lên nhé.
Nhạc Yên Nhi đẩy nhẹ hắn một cái, Dạ Đình Sâm lập tức xoay người đi.
Cô định đợi hắn ra mới ngủ nhưng thật sự mệt mỏi quá nên cô thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc hắn đi ra đã thấy Nhạc Yên Nhi như con mèo nhỏ cuộn tròn trong ổ chăn, tư thế này chỉ có người không cảm nhận được an toàn mới cần đến.
Hắn khẽ bước tới trước mặt cô, bàn tay to lớn không kìm được xoa nhẹ lên má cô, thương cô tối nay phải chịu quá nhiều ấm ức.
- Yên Nhi, em phải biết tôi không thể nào chịu nổi việc em bị uất ức.
Dứt lời trong đôi mắt phượng đã hiện lên ánh sáng sắc như dao.
Chỉ trong một buổi tối có một gia tộc lớn bắt đầu xuống dốc.
…
Sáng hôm sau Nhạc Yên Nhi không phải tự tỉnh mà là bị Minh Tinh Tinh đánh thức.
Thằng nhóc kia kêu khóc thảm thiết, gõ cửa rầm rầm hô mình sắp chết đói rồi.
Cô liếc đồng hồ, mới sáu rưỡi sáng, đang định dậy làm đồ ăn cho nó thì Dạ Đình Sâm đã bật dậy trước:
- Em ngủ tiếp đi, để tôi làm cho.
- Nhưng mà…
Cô do dự nói.
- Không nhưng gì hết, cứ để tôi làm cho.
Hắn không đợi cô nói tiếp đã mặc quần áo rồi ra khỏi cửa, Minh Tinh Tinh thấy mở cửa không phải chị gái xinh đẹp mà là anh trai mặt đen xì thì nước mắt cũng ngừng rơi luôn, nó vội bước lùi lại phía sau, sợ hãi bảo:
- Anh Sâm… Anh… Anh đừng đánh em…
- Nhà không phải có đầu bếp à?
Dạ Đình Sâm nghiến răng hỏi.
- Có… có ạ… Nhưng em thích ăn cơm chị nấu cơ… Á! Đừng đánh vào mặt em, đánh hỏng sẽ không đẹp trai nữa!
Minh Tinh Tinh thấy hắn giơ tay thì sợ đến run người, vội ôm đầu thụp xuống, sau đó lại cảm thấy Dạ Đình Sâm nắm cổ áo rồi nhấc bổng nó lên.
Lại nữa!
Có thể tôn trọng hình tượng cậu bé đẹp trai của nó một chút không hả!
Dạ Đình Sâm xách Minh Tinh Tinh đến phòng ăn đúng kiểu xách một con gà con, đặt nó lên bàn ăn xong hắn bước vào bếp, lát sau đã bê đĩa ra, trên đó có mấy miếng bánh mì nướng.
Minh Tinh Tinh còn đang xoa cái mông bị đau nhưng vừa thấy bánh mì đã tỏ ra ghét bỏ:
- Chị đều làm mì thịt với cà chua cho em ăn, kém lắm cũng là cháo dinh dưỡng…
- Có ăn không?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng cắt lời.
- Ừm…
- Tối qua em không bảo vệ được cô ấy, đây là trừng phạt.
Minh Tinh Tinh vừa nghe thế liền im thin thít. Được rồi, ai bảo hôm qua nó còn vỗ ngực cam đoan với Dạ Đình Sâm chứ, giờ không làm tròn trách nhiệm thì chẳng trách ai được cả.
Nó ngoan ngoãn cầm bánh mì lên gặm, dù hơi khó ăn nhưng dù sao vẫn tốt hơn là đói bụng.
- Có mứt trái cây không ạ?
Thằng bé nhỏ giọng hỏi.
- Không có.
Dạ Đình Sâm nói xong lập tức xoay người đi.
Lúc này Nhạc Yên Nhi cũng vừa thức dậy rửa mặt xong, lòng cô bỗng có một ý tưởng.
Dạ Đình Sâm lên lầu vừa hay chạm mặt Nhạc Yên Nhi đang đi xuống, thấy cô đã thay quần áo hắn nhướng mày hỏi:
- Không ngủ được à? Sao dậy sớm thế?
- Không ngủ nữa, Dạ Đình Sâm này, em bàn với anh chuyện này nhé, anh tìm cho em một giáo viên dạy tiếng được không? Em muốn học tiếng Anh với tiếng Pháp.
Nhạc Yên Nhi nói với hắn như thế.
Trái tim Dạ Đình Sâm run lên, nhớ tới chuyện tối qua nên không kìm được xót xa:
- Thật ra em không cần học ngoại ngữ cũng được, em không thích chỗ này thì chúng ta có thể về thành phố A, sau này chỉ ở đó thôi.
Cô biết hắn vì cô nên mới có quyết định thế, trong lòng cực kỳ ấm áp, dù có chịu nhiều uất ức thế nào giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Cô nắm tay hắn, nũng nịu bảo:
- Nhưng cũng không tránh mãi được mà, người thân rồi bạn bè của anh đều nói được nhiều thứ tiếng, chẳng lẽ anh không định đưa em đi gặp ai bao giờ à? Với lại học ngoại ngữ cũng tốt mà, có khi em còn hướng tới Hollywood được ấy chứ!
Thấy cô kiên quyết đến mức đôi mắt cũng sáng rực lên, hắn hiểu mình không làm cô đổi ý được nữa.
Dạ Đình Sâm cau mày, nói hết sức dịu dàng:
- Tôi không muốn em vất vả.
- Không vất vả gì hết, dạo này em cũng rảnh mà, học diễn xuất cũng không vội nên có nhiều thời gian rảnh lắm. Một mình em ở nhà buồn lắm, anh không muốn em nổi mốc lên đấy chứ!
Cô tỏ ra vô cùng tội nghiệp, đặt cằm lên ngực hắn, ngẩng đầu chớp đôi mắt tròn xoe.
Đôi mắt đen láy như mắt nai khiến người khác không thể từ chối yêu cầu của cô được.
Dạ Đình Sâm lắc đầu đầy bất đắc dĩ:
- Ừ, đều nghe theo em, nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, không được để mình vất vả quá.