Dạ Đình Sâm nóng giận gắt.
Quản gia Thẩm đứng bên cạnh vội vàng che miệng.
Hắn đang rất giận.
Hai ngày nay Nhạc Yên Nhi đều rất mệt mỏi, hắn nổi hứng muốn làm bít tết rượu vang cho cô nếm thử, bổ sung dinh dưỡng, nhưng không ngờ cứ làm hỏng liên tục, không phải là không khống chế được lượng rượu vang thì lại là không khống chế được độ lửa, bận rộn cả buổi sáng vẫn không thành công.
Dạ Đình Sâm nhíu mày đổ bít tết vào thùng rác bên cạnh, không hề quay đầu lại, chỉ bảo:
- Quản gia Thẩm, lấy cho tôi một miếng thịt bò nữa tới đây.
Quản gia Thẩm nghe thấy thế thì cười khổ:
- Thiếu gia, trong tủ lạnh có tổng cộng mười tám miếng thịt bò Úc, đều… đã nằm hết trong thùng rác bên cạnh ngài rồi.
Thùng rác đầy ự, đều là thành quả cả buổi sáng hôm nay của Dạ Đình Sâm.
- Buổi sáng ăn gì thế?
Nhạc Yên Nhi đi tới cửa phòng bếp, thấy bên trong có vẻ rất náo nhiệt liền tò mò hỏi.
Nghe thấy giọng nói này, cột sống của Dạ Đình Sâm đột nhiên cứng đờ.
Cô ấy vào từ bao giờ?
Hắn nhanh chóng cởi tạp dề ra, vứt thẳng vào trong lòng quản gia Thẩm rồi mới xoay người nghênh đón Nhạc Yên Nhi.
- Em muốn ăn gì?
Hắn chuyển hướng chủ đề, muốn phân tán lực chú ý của cô.
Nhưng Nhạc Yên Nhi quét mắt nhìn qua một vòng phòng bếp, phát hiện ra nhà bếp bừa bộn như vừa đánh trận xong vậy, thịt bò trong thùng rác thì đầy đến mức rơi cả ra ngoài.
Chuyện… chuyện gì thế này?
Nhạc Yên Nhi ngơ ngác quay lại nhìn Dạ Đình Sâm, hỏi:
- Do anh làm hả?
- Đương nhiên không phải, tôi giỏi nấu nướng lắm mà.
Dạ Đình Sâm quả quyết phủ nhận, không hề chột dạ.
Quản gia Thẩm không nghe tiếp nổi nữa, lúng túng xoay đầu ra chỗ khác.
- Vậy đây…
Nhạc Yên Nhi giơ tay chỉ cái thùng rác đã quá tải kia.
Nhìn thấy nhiều thịt bò như thế, cô thấy rất đau lòng, rõ ràng đang yên đang lành, nói vứt là vứt, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ nhé!
Dạ Đình Sâm vẫn thản nhiên đáp:
- Không biết sáng nay quản gia Thẩm học được món mới ở đâu, cứ muốn làm cho chúng ta thử, tôi thấy ông ấy tự tin lắm nên mới giao phòng bếp lại, chỉ là không ngờ tài nấu nướng của quản gia Thẩm kém thế, làm cho nhà bếp thành thế này.
Nói xong hắn lại còn nhíu mày lại, trên mặt đầy vẻ bất mãn:
- Quản gia Thẩm, lần sau không biết nấu ăn thì đừng thử, xem ông làm gì với nhà bếp này, còn không mau gọi người vào dọn dẹp rồi làm bữa sáng đi à?
- Thiếu gia…
Quản gia Thẩm vô cùng tủi thân nhìn Dạ Đình Sâm.
Vì để giúp thiếu gia lấy lại mặt mũi trước mặt thiếu phu nhân, ông lớn tuổi thế này rồi mà còn phải đi đổ vỏ, đúng là thảm quá mà.
- Còn không mau đi đi?
Giọng nói của Dạ Đình Sâm nặng thêm mấy phần, quản gia Thẩm chỉ có thể thưa vâng rồi hậm hực quay người rời đi.
Lúc ra khỏi phòng bếp, còn nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói giúp cho ông:
- Quản gia Thẩm cũng có lòng tốt thôi mà, anh đừng nói bác ấy nữa, bữa sáng ăn cái gì chẳng được, không cần cầu kỳ thế đâu.
Dạ Đình Sâm gật đầu đồng ý:
- Được, lần sau anh sẽ nói với ông ấy.
Trong lòng quản gia Thẩm thật sự khóc thành một dòng sông.
Thiếu gia nhà ông đúng là gặp nguy không loạn, trấn định tự nhiên mà.
Dạ Đình Sâm từ bỏ việc nấu ăn nên mợ Trần vội vàng đi vào thu dọn nhà bếp rồi nhanh chóng làm một bữa sáng đơn giản.
Lúc ăn sáng xong, Nhạc Yên Nhi nói với Dạ Đình Sâm:
- Hoàng Triều Vãn Ca sắp khởi quay rồi, tuần sau em phải vào đoàn phim.
Vì Hoàng Triều Vãn Ca là phim cổ trang, cần phải đến phim trường Đường Thành nằm ở khu vực giao thoa giữa thành phố A và thành phố T, cách thành phố A ba tiếng chạy xe, chắc chắn cô phải ở lại đoàn phim.
Điều này có nghĩa là, hai người phải xa nhau một thời gian rồi.
Quả nhiên Dạ Đình Sâm lập tức cau mày lại:
- Phim trường hoang vu vắng vẻ lắm, nhất định phải ở lại đó à?
Theo như suy nghĩ của Dạ Đình Sâm, hắn thà Nhạc Yên Nhi không quay bất cứ phim gì cả, ở nhà hưởng phúc làm bà Dạ là được rồi.
Nhưng đóng phim là việc cô thích, cũng là sự nghiệp của cô, hắn không muốn ngăn cản cô, làm cô phải buồn.
Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm không vui thì vội vàng an ủi:
- Đóng phim cổ trang thì đều phải ở lại phim trường, không còn cách nào khác cả. Nhưng đất diễn của nhân vật của em không nhiều, chắc là hơn một tháng là xong rồi, cũng không lâu lắm đâu.
- Rất lâu.
Dạ Đình Sâm quả quyết đáp.
Trước giờ chưa khi nào hắn không nhìn thấy cô cả một tháng, thế này mà còn không lâu à?
- Cứ được nghỉ là em sẽ về ngay, anh cũng có thể đến thăm em mà, nhưng nếu như anh muốn đến thì cẩn thận một chút, đừng để người trong đoàn nhìn thấy, cũng đừng để phóng viên chụp được nhé.
Dạ Đình Sâm không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm.
Nhạc Yên Nhi tưởng rằng hắn chấp nhận biện pháp này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không ngờ, điều mà hiện giờ ông xã đại nhân yêu quý của mình đang nghĩ lại là có nên mua một mảnh đất ở thành phố A rồi dựng phim trường luôn không.
…
Bệnh viện thành phố A.
Tinh thần Đỗ Hồng Tuyết hôm nay khá hơn nhiều, cô đang ngồi trên giường bệnh xem tin tức giải trí thì nghe thấy giọng nói của chị An truyền từ ngoài vào.
- Cô Kiều, hôm nay Hồng Tuyết không muốn tiếp khách, cô không thể vào… cô Kiều…
Đỗ Hồng Tuyết đã dặn chị An hôm nay không tiếp khách, nhưng người này hiển nhiên không nghe lời khuyến cáo của chị An mà cứ xông vào.
Cô đã đoán được người tới là ai.
Quả nhiên, Joanna đẩy mạnh cửa phòng bệnh ra.
Chị An đi theo cô ta vào, trên mặt có vẻ hơi lúng túng.
Vẻ mặt của Đỗ Hồng Tuyết lại rất bình thản, cô nói với chị An:
- Chị An, chị ra ngoài trước đi, tôi có vài lời muốn nói với cô Kiều đây.
Chị An thấy Đỗ Hồng Tuyết đã nói thế bèn gật đầu rời khỏi.
Joanna nhướng mày, nhìn cô với vẻ kinh ngạc:
- Cô cũng có chuyện muốn nói với tôi ư?
Đỗ Hồng Tuyết gật đầu:
- Chi bằng cô nói trước đi.
Joanna lớn lên ở nước ngoài, tính cách rất thẳng thắn, vì thế cô ta mở miệng nói luôn:
- Tôi phải về nhà rồi, không làm việc ở LN tiếp được, sau này chuyện của cô cũng không do tôi phụ trách nữa.
Lúc trước khi Joanna cố chấp muốn ở lại LN, Dạ Đình Sâm để cô ta làm quản lý dự án, phụ trách những việc liên quan đến Đỗ Hồng Tuyết.
Bây giờ Joanna chuẩn bị rời đi nên đến báo với Đỗ Hồng Tuyết một tiếng.
Thế nhưng điều bất ngờ là, Đỗ Hồng Tuyết nghe thế thì trên mặt lộ ra vẻ trào phúng, ngước mắt lên hờ hững liếc qua cô ta, bảo:
- Cô không phải là người của chủ tịch Dạ à? Sao nhanh thế đã không quản lý tôi nữa rồi?
Lúc trước vì Joanna là quản lý trực tiếp của mình nên cô vẫn luôn nhịn cô ta, rõ ràng biết trong bữa tiệc lần trước Joanna cố ý kích động mình nhưng vẫn không dám nói câu nào, bây giờ người đi trà lạnh, đương nhiên là thù mới nợ cũ cùng xông lên đầu rồi.
Joanna thấy trên gương mặt thuần khiết của Đỗ Hồng Tuyết lộ ra biểu cảm như thế thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cô ta vẫn luôn tưởng rằng tính cách người này nhát gan, lúc nói chuyện cũng khép nép rụt rè, thật không ngờ lại có một mặt ngoa ngoắt như thế.
Là cô ta nhìn nhầm, hay là bản lĩnh ngụy trang của Đỗ Hồng Tuyết quá cao siêu đây?
- Qủa nhiên trước đây cô diễn kịch, sao nào, bây giờ không giả vờ nữa à?