Dạ Đình Sâm có buổi họp rất quan trọng nên đã đi trước, còn hứa tối sẽ về sớm ăn cơm với cô.
Hắn vừa ra khỏi cửa một lúc điện thoại của cô đã vang lên.
Xin chào, tôi gọi từ bệnh viện thành phố, xin hỏi cô là cô Nhạc Yên Nhi phải không? Vâng tôi đây, xin hỏi bệnh viện tìm tôi có chuyện gì sao? Tự nhiên lại được bệnh viện gọi nên cô rất hoang mang.
- Là thế này, anh Lâm bảo chúng tôi gọi cho cô, tình trạng của anh ấy hiện giờ rất xấu, lại không có người thân nào bên cạnh, thế nên rất mong cô có thể đến bệnh viện xem thử.
Tình trạng rất xấu là sao?
Trong nháy mắt Nhạc Yên Nhi như ngừng thở.
Cô dồn dập hỏi han nhưng người của bệnh viện không chịu nói thêm gì, nhất định phải mời cô đến tận nơi mới được.
Khi cô chuẩn bị tắt máy thì đầu dây bên kia lại nói thêm:
- Lần nhập viện này có liên quan đến danh dự của anh Lâm, cô Nhạc đừng nói với ai nếu không anh ấy sẽ không chịu nổi mất.
Chỉ nằm viện thôi sao lại đến mức này? Còn có quan hệ đến danh dự của anh ta nữa là sao?
Trong lòng cô rất loạn, thật sự là lo chết đi được.
Chuyện liên quan đến Lâm Đông Lục có chút mẫn cảm, lại thêm phía bệnh viện đã dặn đi dặn lại nên Nhạc Yên Nhi không nói với quản gia Thẩm mình muốn đi đâu cũng không để tài xế đưa đi mà tự gọi xe đến bệnh viện, trước khi đi cô còn báo sẽ về ăn tối với Dạ Đình Sâm.
Đến lúc cô tới bệnh viện thành phố đã thấy bác sĩ chờ sẵn.
Vừa thấy cô đến ông đã lập tức kéo cô vào thang máy, vừa đi vừa giải thích:
Cuối cùng cô cũng đến, cô mau đi thăm anh Lâm đi, tình trạng anh ấy giờ tệ lắm rồi. Rốt cuộc anh ta làm sao thế? Nhạc Yên Nhi giờ mới hỏi ra thắc mắc của mình.
- Cô Nhạc cứ nhìn tận mắt thì mới biết được.
Bác sĩ đưa cô thẳng đến phòng bệnh VIP, cô vừa đẩy cửa đã thấy được Lâm Đông Lục đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
Anh ta đeo mặt nạ thở, tay cũng đang cắm kim chuyền, máy móc bên cạnh đang kêu tích tích không ngừng.
Thấy bộ dáng anh ta như vậy Nhạc Yên Nhi giật mình che miệng lại.
Đây… đây là sao? Não anh Lâm xảy ra vấn đề nghiêm trọng, vừa mới cấp cứu xong, trước khi hôn mê anh ấy muốn tôi gọi cô đến, lý do thì tôi cũng không rõ lắm. Sao lại thế này? Vết thương cũ của Lâm Đông Lục đã khỏi hẳn, cô vì để không gây nghi ngờ nên không tới thăm anh ta nhưng cũng nghe được tin tức từ chỗ Dạ Đình Sâm.
Lẽ ra giờ anh ta đang là người nắm quyền của Quảng Thịnh, cùng Bạch Nhược Mai sống cuộc sống vợ chồng hạnh phúc mới phải, sao lại đến mức nhập viện cấp cứu thế này?
Cô bước tới gần, nhìn dáng vẻ gầy yếu của anh ta mới thấy so với lần trước gặp Lâm Đông Lục đã gầy hơn rất nhiều.
Một người vốn đang khỏe mạnh mà giờ lại nằm im lìm trên giường bệnh.
Nếu không phải máy móc thể hiện anh ta vẫn còn sống chắc cô đã nghi ngờ không hiểu anh ta có phải đã chết rồi hay không.
Trong lòng cô giờ đầy thắc mắc.
- Sao anh ta lại thành ra thế này? Lý do là gì?
Bác sĩ chỉ biết thở dài:
- Trước đây anh Lâm bị thôi miên nên mới tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng tới đại não, dẫn đến việc thường xuyên bị đau đầu. Có một quãng thời gian khá dài anh ấy dùng một loại thuốc an thần rất nhiều. Thuốc đó có thể giảm đau tạm thời nhưng dùng nhiều sẽ có tác dụng phụ. Bức xúc, nóng nảy, mất ngủ… là một số triệu chứng, tình trạng của anh Lâm hiện giờ chính là thế. Anh ấy còn có biểu hiện đau đầu nữa, lần này có vấn đề cũng vì thế, nếu không đến bệnh viện kịp thì e là…
Bác sĩ không cần nói tiếp Nhạc Yên Nhi cũng đã hiểu rõ.
Nếu không đến bệnh viện kịp thời có thể Lâm Đông Lục đã… chết.
Anh vẫn luôn tỏ ra bình thường trước mặt cô, nên tới tận giờ cô vẫn không biết sau lưng mình anh lại chịu nhiều đau đớn đến vậy.
- Anh ta… không báo cho ai khác sao?
Bạch Nhược Mai đâu? Hank đâu? Mẹ anh ta đâu?
Bác sĩ chỉ lắc đầu bảo:
- Không có ai khác, anh Lâm chỉ nhắc đến tên cô và bảo tôi nhất định phải tìm được cô thôi.
Nhớ đến bộ dáng trước lúc hôn mê của Lâm Đông Lục bác sĩ vẫn còn thấy sợ.
Khi đó anh ta một tay ôm đầu một tay khác lại nắm chặt lấy áo ông, giọng nói như van xin, tha thiết đến mức day dứt:
- Xin ông, xin hãy tìm Yên Nhi cho tôi, tôi muốn gặp cô ấy. Xin ông đấy…
Nói xong vội dúi một tờ giấy có ghi số điện thoại vào tay ông.
Bác sĩ thở dài:
Thật ra tôi vẫn theo dõi tình hình bệnh của anh Lâm, trước anh ấy cũng tới khám nhiều lần rồi, bệnh đã rất nghiêm trọng, tinh thần lại luôn không ổn định, lúc nào cũng có thể phát bệnh được, thế nên cảm xúc tiêu cực càng lúc càng mạnh mẽ. Giờ anh ấy đã không thể làm việc bình thường được nữa, tốt nhất chính là phải tiếp nhận điều trị bệnh chuyên sâu. Anh Lâm đã muốn cô đến đây vậy chắc người anh ấy tin tưởng nhất cũng chính là cô, hy vọng cô có thể khuyên nhủ anh ấy, bệnh của anh Lâm đã không thể kéo dài nữa rồi. Nếu như… cứ kéo dài thì sẽ có hậu quả thế nào? Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi lại.
Bác sĩ nghe xong nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới nói:
Có thể… sẽ dẫn đến tâm thần phân liệt. Gì cơ?! Nghe được câu trả lời Nhạc Yên Nhi gần lớn tiếng hô lên, cô có cảm giác khó mà tin được ở tai mình.
Tâm thần phân liệt không phải là điên rồi sao?
Sao có thể như vậy chứ?
- Không thể nào, anh ta đang bình thường thế sao lại…
Nhạc Yên Nhi nhìn Lâm Đông Lục đang hôn mê trên giường, lắc đầu không dám tin.
Người đàn ông từng rực rỡ như ánh mặt trời ấy sao có thể trở thành kẻ điên được chứ.
Bác sĩ ngắt lời cô, nghiêm túc phân tích tình hình:
- Tôi không hề nói quá, chính là anh Lâm vẫn không đồng ý điều trị nên bệnh tình mới càng lúc càng nghiêm trọng. Đợi lát nữa anh ấy tỉnh lại cô cứ hỏi trực tiếp đi, anh ấy cũng biết rõ bệnh của mình đấy.
Nói xong bác sĩ cũng ra ngoài, cửa phòng bệnh một lần nữa khép lại, bên trong chỉ còn lại hai người.
Nhạc Yên Nhi ủ rũ ngồi xuống bên cạnh Lâm Đông Lục.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Lâm Đông Lục tỉnh lại đã là nửa tiếng sau.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc khiến anh ta không khỏi bi thương, cuối cùng anh ta vẫn ở trong bệnh viện, làm sao cũng không thể thoát được.
Khi anh ta định ngồi dậy thì thấy tay mình bị đè nặng, vừa quay sang nhìn mới phát hiện ra trong phòng có người, là Nhạc Yên Nhi!
Cô ấy đã đến, nếu vậy cô cũng biết bộ dáng khổ sở này của anh ta rồi sao?
Trái tim Lâm Đông Lục run lên, bồn chồn muốn bật dậy.
Cảm nhận được động tác của anh ta nên Nhạc Yên Nhi đang gà gật lúc này mới mơ màng mở mắt ra.
Phần trước