Mục lục
Khế Ước Kết Hôn Chớp Nhoáng Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý do này không thể làm Joanna tin tưởng, cô ta thấy như Nhạc Yên Nhi cố tình qua loa lấy lệ vậy.



- Nhạc Yên Nhi, tôi không ngại cho cô biết, tôi yêu Đình Sâm, đã không thể ngừng được! Tôi yêu anh ấy, chỉ muốn có được anh ấy, mong rằng cô sẽ coi tôi như tình địch, đừng làm ra vẻ chuyện gì cũng không bận tâm thế.



Cô không coi trọng Đình Sâm như vậy không xứng có được anh ấy! Cô ta nhớ lại lần trước hai người nói chuyện, Nhạc Yên Nhi đã nói thứ gì không thuộc về mình thì có giành cũng không được, thế nên mới yên tâm để hai người họ tiếp xúc.



Cô ta căm ghét thái độ này của Nhạc Yên Nhi, giống như vốn cô không hề coi cô ta là gì hết.



Nhạc Yên Nhi sao có thể lãnh đạm đến thế, sao có thể chắc chắn đến thế, giống như cô ta không thể đe dọa mảy may đến tình cảm của họ vậy.



Joanna cảm thấy mình đang bị khinh thường.



Nhạc Yên Nhi nghe cô ta tuyên bố lập tức sửng sốt, trong lòng cô tự nhìn lại mình, chẳng lẽ cô vẫn luôn là bộ dáng không hề bận tâm gì sao? Đó đều bởi chính cô cũng rất sợ, Dạ Đình Sâm quá tốt, cô luôn thấy người đàn ông tốt như thế mình không thể ép hắn làm theo ý mình được.



Chẳng thà thuận theo tự nhiên, tránh cho ngày sau chính mình bị tổn thương.



Đây là bài học xương máu cô rút ra từ chuyện với Lâm Đông Lục.



- Tôi có coi trọng chồng mình hay không người ngoài như cô lấy gì để đánh giá? Nhạc Yên Nhi không nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của Joanna, nhẹ nhàng mỉm cười:



- Hôn nhân của chúng tôi rất hạnh phúc, không cần tôi phải đi khắp nơi rêu rao.



Còn cô, Joanna, con gái có thì, cô hà tất cứ phải đem thời gian và công sức lãng phí trên người không hề có tình cảm với mình làm gì? Joanna và Dạ Đình Sâm cùng tuổi, đều sắp 27 rồi.



Cho dù người phương Tây không coi nặng tuổi của phụ nữ, nhưng đến tuổi này cũng đã là người trưởng thành, không thể giống một cô bé mới lớn chỉ biết điên cuồng vì yêu mãi như vậy.



Vậy nên Nhạc Yên Nhi thật sự không hiểu nổi Joanna.



Cô ta tức đến đứng phắt dậy, muốn dùng khí thế áp đảo Nhạc Yên Nhi, giận điên lên bảo:



- Cái gì gọi là không có khả năng chứ? Cô đừng tự phụ thế, cô dựa vào cái gì mà dám ra vẻ trước mặt tôi? Cô có chỗ nào so được với tôi không? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, một ngày nào đó tôi sẽ cướp được Đình Sâm, cho dù phải dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, lúc đó cô cũng đừng có khóc lóc cầu xin tôi! Nhạc Yên Nhi cau mày nhìn Joanna bỗng nhiên bùng nổ, cô không nghĩ cô ta lại cố chấp đến mức này.



Joanna dám trước mặt người vợ chính thức là cô tuyên bố mình muốn làm kẻ thứ ba sao? Rốt cuộc đây là thứ tam quan gì thế.



- Chúng tôi đã kết hôn, được pháp luật bảo hộ, hành vi của cô lúc này là vô đạo đức đó! Thấy cô chỉ trích Joanna lại chỉ mỉm cười:



- Vậy thì sao? Đạo đức là cái gì, chỉ có kẻ yếu mới cần đạo đức làm tấm chắn, người mạnh thật sự muốn có thứ gì đều sẽ tự mình đấu tranh giành lấy.



Cô muốn nói sao thì nói, chỉ cần có được Đình Sâm, hết thảy tôi đều không quan tâm.



- Không quan tâm? Cô nhìn chằm chằm vào mặt Joanna:



- Thế giới của cô chẳng lẽ chỉ có một người là Nhạc Yên Nhi tôi sao? Người thân của cô, bạn bè của cô, sự nghiệp của cô, thậm chí là danh dự lẫn tôn nghiêm cô đều không quan tâm sao? Giọng Nhạc Yên Nhi rất nhỏ nhẹ, không có sức mạnh gì nhưng từng câu từng chữ đều rơi vào tai Joanna, khiến cô ta sửng sốt.



Vẻ mặt Nhạc Yên Nhi lúc này rất quái lạ, không phẫn nộ lẫn chỉ trích như vừa rồi, ngược lại còn có điểm bi thương.






Ánh mắt của cô thông suốt thấu triệt, như là đang xuyên qua cô ta để chất vấn một người khác.



Cô chất vấn người kia, là chính bản thân cô, người đã từng cố chấp dây dưa với Lâm Đông Lục.



Nỗi đau của Joanna lẽ nào không phải nỗi đau cô từng cảm nhận sao?



- Joanna này, rốt cuộc là tình cảm đến mức thế nào mới có thể khiến một người vì nó mà điên cuồng, thậm chí dám đánh đổi mọi thứ? Cô ta cười mỉa, đáp: Tình cảm của tôi với anh ấy, cô không bao giờ hiểu được đâu! Tôi không hiểu, cũng không định hiểu làm gì.



Tôi chỉ biết dù là tình cảm thế nào cũng sẽ làm ảnh hưởng đến người không liên quan, đó là đạo đức làm người cơ bản thôi.



Nhạc Yên Nhi chậm rãi nói hết câu, sau đó không muốn nhiều lời với cô ta nữa nên đứng dậy rời đi.



Cô đi hơi nhanh nên va phải một người phục vụ, khay đựng đầy ly rượu rơi tan tành, như tiếng nhạc vang lên không dứt.



- Xin lỗi bà Dạ! Thật sự rất xin lỗi! Người phục vụ vừa thấy mình va phải ai lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng xin lỗi.



- Anh nói gì? Bà Dạ? Joanna thật sự kinh ngạc, sao đến một người phục vụ nho nhỏ cũng biết quan hệ giữa Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi thế này? Đương nhiên cô ta không biết vừa nãy Dạ Đình Sâm đã công bố thân phận của Nhạc Yên Nhi trước mặt quan khách, chỉ trong mấy phút tin tức này đã lan truyền khắp bữa tiệc.



Nhưng nhân viên phục vụ không giải thích với cô ta, bởi anh chàng còn đang xin lỗi không dứt miệng.



Nhạc Yên Nhi cúi nhìn vết rượu hồng nhạt, trên nền váy trắng có chút ghê người, cô tiếc bộ lễ phục quý giá này muốn chết.



Nhìn nhân viên phục vụ đã sợ tới run người, cô cũng không đành lòng trách cứ người ta, hơn nữa chính cô cũng có trách nhiệm, do đi vội quá nên không thấy có người đang đến.



- Không sao, anh dọn chỗ này đi, không sao đâu.



Joanna muốn cản Nhạc Yên Nhi lại để chất vấn nhưng chậm một bước nên cô đã đi xa.



Phía bên kia, Dạ Đình Sâm tuy đang cùng người khác bàn việc nhưng ánh mắt luôn dính ấy Nhạc Yên Nhi, hắn cũng thấy rõ cảnh vừa rồi, vội vàng cáo lỗi với người đang nói chuyện xong lập tức đi sang đây.



Joanna tiến nhanh tới, nhất thời quên cấm kỵ của hắn, nắm chặt lấy tay áo Dạ Đình Sâm, run giọng hỏi: Anh công khai quan hệ của hai người sao? Sao anh lại làm thế? Nếu Y Bạch mà biết… Buông ra! Giọng nói của Dạ Đình Sâm đã không có chút độ ấm nào.



Ánh mắt lạnh như băng ngưng kết trên mặt cô ta khiến Joanna rùng mình, theo bản năng buông tay.



Đình Sâm, sao anh có thể… Chuyện của tôi và cô ấy không liên quan tới cô. Không cam tâm, Joanna tiếp tục chất vấn:



- Vậy Y Bạch thì sao? Chẳng lẽ anh không cần cô ấy nữa sao? Ánh mắt sắc bén của Dạ Đình Sâm liếc qua, giống như đã nhìn thấu trong lòng cô ta nghĩ gì.



- Bất kể là chuyện của tôi và Yên Nhi hay Mạnh Y Bạch, làm thế nào đều là việc của tôi, không cần cô xen vào.



Tôi rất biết ơn cô đã giúp tôi tìm ra Mạnh Y Bạch, nhưng mong cô tự biết chừng mực!



- Em đều vì… Joanna muốn giải thích nhưng lại không biết làm thế nào mới phải.



Cô ta còn chưa kịp nói gì đã bị Dạ Đình Sâm nhìn thấu.



Chán ghét cùng khó chịu trong mắt hắn rõ ràng như vậy, khiến dũng khí để đuổi theo cô ta cũng không có.



Nhưng mà… Cô ta không cam tâm! Người cô ta yêu mười năm, bảo buông tha dễ dàng như thế cô ta không làm được! Thứ cô ta không có tuyệt đối cũng sẽ không cho người khác có được.



Năm đó Mạnh Y Bạch không thể có, hiện giờ Nhạc Yên Nhi cũng không thể! Tất cả những người muốn có Dạ Đình Sâm đều nên biến mất trên đời này! Nắm tay cô ta siết chặt, trong đôi mắt đẹp là vẻ dữ tợn đến đáng sợ tràn ra.



==================================================== Chương 262 (1) Dạ Đình Sâm đuổi theo ra đại sảnh nhưng đã không còn thấy bóng dáng Nhạc Yên Nhi đâu nữa.



Biệt thự hôm nay rất náo nhiệt, không chỉ có những nhân vật nổi tiếng trên thương trường mà còn có rất nhiều phóng viên mảng tài chính kinh tế, đâu đâu cũng thấy người.



Dạ Đình Sâm cau mày, lấy điện thoại định gọi báo Trần Lạc đi kiểm tra thử vì sợ Nhạc Yên Nhi sẽ lạc đường mất, nhưng không ngờ cậu ta lại gọi đến trước.



Chủ tịch, Nhị thiếu đến! Cái gì? Trong nháy mắt hắn như dã thú giật mình tỉnh giấc:



- Sao nó lại tới đây? Anjoye đã biến mất một thời gian mà giờ bỗng nhiên lại xuất hiện thế này chỉ sợ là không có gì tốt lành cả.



- Lần này cậu ta đại diện cho hội đồng quản trị của LN.



Dạ Đình Sâm híp mắt, hỏi lại: Giờ nó đang ở đâu? Tại vườn hoa sau biệt thự, trên trực thăng của cậu ta có thiết bị giảm âm nên người của chúng ta mới không phát hiện sớm được.



Lần này là sơ suất của tôi, nhất định chuyện này sẽ không lặp lại nữa.



Trần Lạc lập tức nhận lỗi của mình.



Trực thăng ư...



Chết tiệt! Nhạc Yên Nhi! Dạ Đình Sâm nhanh chóng quay đầu đi về phía sau biệt thự.



- Cho người đi tìm Yên Nhi mau, tốt nhất là cậu nên cầu trời để cô ấy không gặp nguy hiểm gì! Nói xong hắn tắt máy luôn.



...



Nhạc Yên Nhi vội vã lao ra khỏi đại sảnh, bước chân hấp tấp như đang chạy trốn thứ gì đó.



Nếu bảo những lời vừa rồi của Joanna không gây ảnh hưởng gì tới cô là nói dối.



Cô đi quá vội nên đụng phải vài người, càng đi càng hoảng loạn, cuối cùng không biết bản thân đã tới tận đâu rồi.



Tới khi thấy khung cảnh xung quanh càng lúc càng xa lạ cô mới dừng bước, quay đầu nhìn lại xung quanh một vòng.



Chỗ này hình như là vườn hoa phía sau biệt thự, không phải địa điểm chính của bữa tiệc nên không có ai hết.






Trước mặt cô có một biệt thự độc lập, tách riêng hẳn ra khỏi tòa biệt thự chính vừa rồi.



Nhìn biệt thự đơn vắng vẻ này bỗng nhiên cô lạnh cả người, quyết định quay đầu trở về đường cũ.



Lúc này điện thoại bỗng réo vang, cô còn tưởng Dạ Đình Sâm gọi đến nên không cần nhìn màn hình đã ấn nhận cuộc gọi.



Vừa đưa máy lên sát tai, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một tiếng cười giễu cợt vang lên.



- Anh tôi đúng là không biết thương hương tiếc ngọc nhỉ, còn dám để mình chị chạy lung tung khắp nơi thế này.



Giọng nói này...



Nhạc Yên Nhi kinh ngạc mở to mắt.



Là anh ta! Anjoye Dạ!



- Sao lại là cậu! Cô thốt lên theo bản năng.



Lời Anjoye vừa nói khiến cô cũng hơi hoảng nhưng vẫn rất nhanh đã bình tĩnh lại được.



Nếu anh ta biết cô đang ở một mình thì chắc chắn đã thấy cô, nếu vậy có lẽ giờ anh ta đang ở ngay gần đây thôi.



Nhạc Yên Nhi vội vã nhìn quanh bốn phía, quả nhiên khi nhìn về phía tòa biệt thự đơn trước mặt thì thấy một bóng người đang đứng ngay cửa sổ sát đất trên tầng hai.



Anjoye vừa gọi điện vừa chỉnh lại carvat trên cổ.



Ánh đèn chớp chiếu xuống khiến anh ta có chút quỷ dị, nụ cười nơi khóe miệng cũng rất kỳ quặc, cuối cùng càng lúc lại càng...



âm u.



Nhạc Yên Nhi cau mày hỏi lại:



- Sao cậu lại ở đây? Dạ Đình Sâm không nói anh ta cũng được mời đến bữa tiệc kỷ niệm này, nếu thế có thể chính hắn cũng không biết Anjoye sẽ xuất hiện ở đây.



Nhưng Nhạc Yên Nhi cũng không tỏ ra sợ hãi, vì cô vẫn đang ở phía sau biệt thự, không hề rời khỏi phạm vi bữa tiệc, nơi này được bảo vệ rất kín kẽ nên cô không lo lắng anh ta sẽ giở trò gì ở đây được.



Anjoye thấy cô bình tĩnh như thế, có chút thất vọng hừ một tiếng.



- Đúng là chán chết, giờ chị phải sợ run người rồi hô to chồng ơi cứu mạng thì mới vui chứ lại.



Nhạc Yên Nhi sâu sắc cảm nhận được tên này chắc chắn có bệnh rồi, mạch não hoàn toàn không giống người bình thường gì hết.



Cứ mong bản thân trở thành thứ người quái dị khiến ai gặp cũng căm ghét đến vậy sao? Tiếc là cô không có hứng diễn kịch cùng anh ta.



Nhạc Yên Nhi lạnh nhạt liếc nhìn bóng người trên lầu hai kia một cái, chuẩn bị tắt máy cho xong thì lại nghe thấy anh ta tiếp tục mở miệng, giọng nói đều đều không cảm xúc.



- Mới đây chồng chị làm một cuộc giao dịch với tôi, để đổi lấy chị, chẳng lẽ chị không muốn biết anh ta đã hy sinh thế nào vì mình ư? Biết rõ đây chỉ là cách Anjoye dụ cô mắc câu nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn không thể không dừng bước.



Cô siết chặt di động trên tay, giả vờ bình tĩnh nhìn phía lầu hai, nhưng dù thế nào giọng nói nóng nảy cũng đã bán đứng tâm trạng cô lúc này:



- Anh ấy đã đổi thứ gì? Anjoye cúi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dưới kia, được bóng đèn cao áp chiếu xuống trông cô càng thêm nõn nà, cứ như một đóa hoa lan không nhiễm bụi trần.



Khóe môi anh ta kéo lên một nụ cười ác ý.



Con nhóc này đúng là dễ lừa thật.



Cô rất quan tâm chuyện của Dạ Đình Sâm, đó là mối uy hiếp hàng đầu của cô.



Anjoye lại càng cười thoải mái hơn: Biểu cảm này không hay ho gì hết, nếu vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi hơn nữa thì mới hay này. Nếu cậu không định nói thì thôi, tôi cũng chẳng có hứng đùa với cậu nữa! Nhạc Yên Nhi nghe anh ta giở giọng cợt nhả thì lập tức lạnh lùng đáp trả.



Từ khi cô bắt đầu biết đến Anjoye Dạ thì anh ta đã luôn lừa dối cô, lần nào cũng vậy, thậm chí còn dùng cô để uy hiếp Dạ Đình Sâm.



Đối với người như thế đương nhiên cô không có bất cứ tình cảm nào rồi.



Lần trước sau khi du thuyền va phải đá ngầm thì Anjoye cũng đã biến mất một thời gian, cô còn tưởng mọi chuyện chấm dứt rồi nhưng không ngờ hôm nay lại phải gặp anh ta lần nữa.



Trong lòng cô có dự cảm không hay, cảm giác sự xuất hiện của anh ta không hề mang đến điều gì tốt lành hết.



- Đương nhiên là tôi muốn nói cho chị rồi, nhưng nói mấy chuyện quan trọng thế này qua điện thoại thì không ra sao hết.



Nếu chị muốn biết cứ tới tìm tôi, tôi sẽ nói hết cho chị! Giọng Anjoye rất nhẹ, tựa như tính cách lúc nóng lúc lạnh khó có thể nắm bắt của anh ta vậy.



Nhạc Yên Nhi không phải kẻ ngốc, dù đã bị anh ta lừa một hai lần nhưng giờ chắc chắn sẽ không lao vào cái bẫy y hệt thêm lần nữa.



Cô hiểu rõ tầm quan trọng của mình với Dạ Đình Sâm, tự bảo vệ chính mình mới là bảo vệ hắn.



- Cậu đừng có mơ! Nhạc Yên Nhi lạnh lùng đáp trả, sau đó dứt khoát tắt máy.



Cô quay người đi khỏi nơi này nhưng mới được mấy bước đã nghe thấy tiếng động vang lên sau lưng.



Quay lại nhìn thì thấy một chiếc di động bị ném vỡ tan tành.



Vừa rồi chiếc điện thoại mà Anjoye dùng để nói chuyện với cô đang nằm ngay dưới chân cô, nếu chỉ đi chậm một chút thì nó sẽ không nằm dưới đất mà là trên đầu cô.



Cô tức giận cắn chặt môi, nhìn người kia tươi cười tàn nhẫn mà không khỏi cau chặt mày.



Sao mỗi lần người đàn ông này làm việc gì cũng tùy tính như thế chứ.



Lúc Anjoye tưởng Nhạc Yên Nhi đã sợ hết hồn nào ngờ lại thấy cô nâng cao tay lên rồi hung hăng giơ ngón giữa với mình.



Hừ, còn biết chửi người nữa.



Dưới đèn cao áp, đôi mắt lạnh lùng như suối mát ngày đông từ nơi xa xôi chạm mạnh vào lòng Anjoye.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK