Cô và Dư San San không giống nhau, dù sao cô cũng đang có bầu, chỉ bị xô đẩy một chút cũng có thể tạo thành hậu quả đáng sợ, tất nhiên hắn không thể coi thường.
Kiểm tra toàn bộ xong xuôi, xác định Nhạc Yên Nhi và đứa bé đều không sao, hắn mới đưa cô về biệt thự Hoàng Đình.
Hôm nay vốn đang rất tức giận, nhưng Nhạc Yên Nhi cũng sợ hắn nổi nóng, cô cẩn thận từng chút một, chớp đôi mắt to nhìn hắn, điều này khiến hắn mềm lòng.
Hắn không nỡ mắng cô.
Cô đã mệt mỏi cả một ngày, Dạ Đình Sâm dỗ cô đi ngủ xong mới đứng lên, đi sang thư phòng.
Hắn nghe điện thoại của Trần Lạc.
- Chủ tịch, những người kia đã được đưa tới cục cảnh sát, người hành hung đã được bảo lãnh ra ngoài.
- Ai?
- Nhà họ Bạch.
Trần Lạc đáp.
Nhà họ Bạch vẫn chưa hết hy vọng à?
Ánh mắt hắn tối xuống rồi lên tiếng:
- Đã làm người của tôi bị thương thì phải chịu một cái giá cực đắt, làm cho bà Bạch gặp chút chuyện ngoài ý muốn là được rồi.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Trần Lạc đáp.
Sau khi kết thúc đề tài này, mất một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Trần Lạc mới mở miệng hỏi thăm:
- Chủ tịch, tôi đã thu mua hơn mười công ty ở châu Âu, bây giờ tài chính đã bắt đầu lưu thông, tiến độ dần ổn định, lâu dần nhất định các vị quản lý sẽ phát hiện ra thôi.
- Tôi biết, tiếp tục đi.
- Nhưng sự trừng phạt của gia tộc...
Trần Lạc muốn nói thêm nhưng bị hắn cắt ngang:
- Tôi bảo cậu tiếp tục thì cậu tiếp tục, tôi không muốn nghe đáp án khác.
- Vâng.
Trần Lạc bất đắc dĩ gật đầu, lời đáp rất trầm trọng.
Sau khi cúp máy, cậu cảm thấy rất nặng nề.
Chủ tịch đang lấy hạt dẻ trong lò lửa, gia tộc Capet hùng mạnh hay gia tộc xã hội đen William đều là những thế lực đáng sợ, giao thiệp với họ chẳng khác nào đi trên dây, rất nguy hiểm.
Tiến là địa ngục, lùi cũng là địa ngục.
Nhưng chủ tịch vẫn làm, còn không hề do dự.
Vì cô Nhạc, chủ tịch thật sự liều mạng.
Mấy ngày tiếp theo đều trôi qua rất bình thản, vì đã xảy ra sự việc lúc trước, Dạ Đình Sâm không dám để Nhạc Yên Nhi ra ngoài một mình, dù cô đi đâu hắn cũng sẽ đi cùng.
Dù Nhạc Yên Nhi phàn nàn mình không có tự do nhưng thật ra cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.
Cô cảm thấy cuộc sống thế này cũng có thể coi là thời gian tĩnh lặng.
Một tuần sau, cô nhận được một tấm thiệp mời.
Đây là buổi giao lưu của nhà thiết kế thời trang Albert, ông mong cô có mặt trong buổi giao lưu này với tư cách người mẫu.
Nhạc Yên Nhi mất một lúc để nhớ ra mình từng mặc thiết kế của Albert để tham gia tiệc trăm năm của Dior, lúc ấy nhà thiết kế này đã lấy ra tác phẩm tâm đắc nhất, việc này cũng giúp cô rất nhiều.
Nếu là lúc trước, chắc chắn cô sẽ đồng ý, dù gì Albert cũng là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, còn là bạn của Dạ Đình Sâm, có thể làm người mẫu của ông, cô cảm thấy rất vinh dự.
Thêm vào việc bị đóng băng, đã lâu rồi cô không có hoạt động nào, ở nhà mãi cũng chán.
Tuy nhiên, bụng cô lúc này đã lộ, dù nhìn kỹ mới thấy nhưng đã không còn là dáng dấp phù hợp để làm người mẫu.
Nếu vì cô mà ảnh hưởng tới thiết kế của Albert thì quả là được không bù nổi mất.
Cho nên cô cắn răng từ chối yêu cầu này.
Để tỏ lòng tôn trọng, cô cũng tự gọi cho Albert để nói rõ về tình hình của mình.
Albert vô cùng tiếc nuối nhưng vẫn mời hai vợ chồng tới buổi tiệc lần này.
Nhạc Yên Nhi đồng ý.
Vừa cúp máy, cô đã rất đắc ý nhìn sang Dạ Đình Sâm:
- Trước kia, em toàn lấy thân phận "phu nhân Dạ Đình Sâm" để theo anh tham gia hoạt động, lần này đến lượt anh lấy thân phận "chồng Nhạc Yên Nhi" đi với em, Albert mời em đấy nhé.
Hắn cưng chiều mỉm cười:
- Ừ, anh rất vinh hạnh.
Thật ra, mối giao tình giữa Albert và Dạ Đình Sâm đã có từ rất lâu, Albert đã sớm gọi cho hắn trước nhưng Dạ Đình Sâm mong trên thiếp sẽ ghi tên Nhạc Yên Nhi để cô được vui mà thôi.
Những việc này không cần để cô biết.
Nhưng ngẫm lại, Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất lo lắng.
- Dạ Đình Sâm, anh có thấy em béo không? Mặt to không? Eo thô không? Có xấu không? Albert thấy em béo thế này liệu có hối hận không?
Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn cô vợ cứ đang uốn éo trước gương.
- Không béo, vẫn đẹp lắm.
Sự thật cũng là như thế, sau khi có thai, cô luôn gặp phải khó khăn trắc trở, không có cơ hội béo lên. Chỉ thời gian gần đây, khi mọi chuyện kết thúc, cô mới có thể tĩnh dưỡng.
Dạ Đình Sâm còn đang lo cô không đủ béo.
Nhạc Yên Nhi liếc mắt, không tin:
- Dẻo miệng!
Hắn nhướng mày, đi tới kéo cô vào lòng, đôi môi mỏng bất ngờ hôn lên, nói:
- Không tin à? Để anh chứng minh cho em xem, em vẫn có sức hấp dẫn rất mạnh với anh đấy.
Vừa chạm vào cô, hắn đã cảm thấy nóng rực, đôi mắt phượng tối đi, hắn bế bổng cô lên, đi thẳng về phía giường.
Nhạc Yên Nhi bị hôn tới ý loạn tình mê, nhưng vì đứa bé trọng bụng, cô vẫn cố gắng tỉnh táo lại.
- Không được... Đứa bé...
- Không sao, bác sĩ nói là được.
Nhạc Yên Nhi còn định nói gì đó nhưng miệng lại bị hôn lần nữa.
Một tuần sau.
Một buổi giao lưu giữa các hãng thời trang.
Đây là lần đầu tiên nhà thiết kế nổi tiếng Albert tổ chức buổi giao lưu trong nước, trước đây địa điểm thường là ở Milan hoặc Paris.
Vì đây là một cơ hội hiếm có nên tấm vé mời lại càng khó kiếm, thiệp mời có hạn, rất nhiều người đều tìm quan hệ với hy vọng có thể tham gia.
Trong những người được mời lần này có Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi, hai người vừa mới lâm vào phong ba ly hôn, ngoài ra là Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai, cặp đôi với bê bối bạo lực gia đình chấn động giới thượng lưu. Hơn nữa, giữa họ còn có mối quan hệ khó nói thành lời, quả thực nghĩ thôi đã thấy đặc sắc.
Vậy nên các phóng viên cũng tranh đấu quyết liệt để có cơ hội tới đây đưa tin.
Nhưng dù gì đi nữa, danh tiếng của lần giao lưu này đã vượt xa những gì Albert mong muốn, tâm trạng ông cũng rất tốt.
Trước khi bắt đầu, Albert mời Nhạc Yên Nhi thử đồ, dù cô không thể làm người mẫu nhưng Albert vẫn mong cô có thể mặc thiết kế của mình để xem buổi biểu diễn.
Nhạc Yên Nhi kéo Dư San San cùng đi.
Tổng biên tập của Dư San San xét thấy cô có cách để trà trộn vào buổi giao lưu này, vậy nên lập tức thả người.