Authur ngồi trên ghế salon như một bậc vương giả, Minh Tinh Tinh thì nịnh nọt đứng một bên bóp tay bóp chân cho Authur, thậm chí còn có một nụ cười lấy lòng thường trực trên môi.
- Chủ nhân, ở đây chỉ có một giường thôi, đêm nay nô tài ngủ ở đâu?
- Trên ghế.
Authur không mở mắt, nó chỉ lạnh nhạt đáp, rất có khí thế đế vương.
Sống trong một gia đình quân nhân đời đời anh dũng, vậy nên ngay từ nhỏ, Authur đã có khí thế hơn người, vừa mới bộc lộ đã khiến Minh Tinh Tinh sửng sốt.
- Chủ nhân, nhưng mà... như thế có phải quá độc ác với nô tài không?
- Dưới đất.
Authur vẫn lạnh lùng.
- Ấy, chủ nhân, đừng
- Nhà vệ sinh.
- Nô tài ngủ sofa, chủ nhân đừng nói nữa, nói lên giường ngủ cùng chủ nhân là nô tài nổi giận đấy!
Minh Tinh Tinh nghiêm túc trợn mắt, cứ như có ai bảo nó lên giường ngủ là nó sẽ không tha cho người ấy vậy.
Authur không nói gì nữa.
Minh Tinh Tinh xoa tay, cả gan hỏi:
- Vậy... Vậy bây giờ chủ nhân còn thích nô tài không? Chính là kiểu thích giữa nam nữ ấy?
Authur nghe thế thì nhíu mày rồi mở đôi mắt xanh thẳm ra, trong đôi mắt kia là lạnh lẽo:
- Mi là nữ à? Lại còn giữa nam nữ? Mi cảm thấy ta bị lừa đá vào đầu hay sao?
- Thế thì tốt, thế thì tốt, nô tài an tâm rồi. Chủ nhân, không còn sớm rồi, chủ nhân đi ngủ đi!
Nỗi lo lắng không còn, Minh Tinh Tinh vui vẻ nói.
Authur hừ lạnh.
Trời về khuya, đèn trong biệt thự cũng tắt hết.
Đúng lúc này, điện thoại của Dạ Đình Sâm sáng lên, hắn vẫn chưa ngủ say nên ngay khi điện thoại rung hắn đã mở mắt, vươn tay tắt chuông.
Cô gái bên cạnh đang rúc vào ngực hắn, tư thế ngủ rất ngoan, không hề nhúc nhích.
Hôm nay mệt gần chết vì bị hắn đòi hỏi nhiều lần, giờ cô đã ngủ rất say.
Dạ Đình Sâm nhìn cô thật lâu, hắn nhìn mãi cho tới khi cuộc điện thoại thứ hai gọi tới.
Hắn xuống giường, ra ban công để nghe máy.
- Chủ tịch, tất cả đã chuẩn bị xong, trong nội bộ của Bất động sản Quảng Thịnh đã có mâu thuẫn, họ không nể mặt người cầm quyền mới là Lâm Đông Lục, đây chính là lúc chúng ta thu lưới, một mẻ bắt gọn.
- Được, tất cả đều phải bí mật hành động, đừng để Yên Nhi nghe thấy bất cứ điều gì.
Dạ Đình Sâm híp mắt, giọng nói lạnh băng.
Trần Lạc nghe vậy thì im lặng, sau đó cậu ta mau chóng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này:
- Chủ tịch làm vậy mà không sợ phu nhân biết sau đó không tha thứ cho ngài sao?
Trần Lạc dứt lời, phía đầu dây bên kia vẫn im ắng đến chết chóc.
Dạ Đình Sâm nhớ lại lời Julia, ở bên kẻ mạnh sẽ trở nên mạnh hơn, ở bên kẻ yếu sẽ trở nên nhụt chí. Nhạc Yên Nhi không phải kẻ yếu mà là uy hiếp với hắn, chỉ cần chạm vào cô là hắn sẽ đau thấu tim gan.
Nhưng hắn chưa bao giờ quên mục tiêu của mình.
Đó chính là phá hủy Bất động sản Quảng Thịnh để rửa sạch tất cả những nhục nhã mà Lâm Viễn Đường mang tới!
Cha hắn vừa qua đời, Lâm Viễn Đường đã lập tức thừa cơ dùng LN để uy hiếp mẹ hắn, khiến mẹ hắn bất đắc dĩ phải quay lại thành phố A ba năm.
Bọn họ đều là tội nhân, đều là kẻ phản bội cha hắn!
Đây là sỉ nhục cả đời của cha, thân là con trai, hắn phải báo thù!
Dạ Đình Sâm nhắm mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Cứ làm theo lời tôi đi.
- Nhưng mà... phu nhân...
- Tôi sẽ giải quyết chuyện liên quan tới cô ấy.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng đáp rồi cúp máy.
Cảnh tượng hắn nhìn thấy khi trốn trong tủ quần áo năm đó vẫn như vừa mới hôm qua mà thôi.
Ngay lúc hắn đang thất thần, một bóng dáng lảo đảo mở màn cửa sổ ra, bước tới rồi nhào vào lòng hắn.
Nhạc Yên Nhi hẳn là vừa tỉnh lại, mắt vẫn còn đang nhắm, cô tìm hắn hoàn toàn theo bản năng.
Vừa ôm được người, cô đã cọ cọ vào ngực hắn, động tác thân mật như một con mèo nhỏ.
- Sao không ngủ tiếp?
Tim Dạ Đình Sâm ngừng một nhịp, hắn không biết cô đã nghe được những gì:
- Em ra đây từ bao giờ thế?
- Em khát nước, sau đó thấy anh không ở trong phòng nên đi ra. Anh... anh vừa nói gì thế, em nghe thấy tên em hay sao ấy.
Dạ Đình Sâm thở phào, hắn cưng chiều xoa đầu cô, dịu dàng nói:
- Không có gì, chỉ nhớ em thôi.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì ngửa đầu lên, đôi mắt ngái ngủ cũng cố mở to ra.
Cô chưa tỉnh hẳn, đôi mắt trong suốt ngây thơ có chút mờ mịt nhìn hắn.
- Em ở đây mà, anh nhớ em làm gì, có phải anh nằm mơ vớ vẩn gì không?
Dạ Đình Sâm cúi nhìn Nhạc Yên Nhi, đôi mắt cô sáng như sao, đôi môi hồng phấn khép mở, giọng nói thỏ thẻ mê người.
Thân hình của cô vùi trong ngực hắn ấm áp như vậy, nhỏ bé như vậy, khiến hắn cảm thấy chỉ một giây sau thôi, cô sẽ biến mất.
Hắn luôn tự hỏi liệu cô có rời khỏi mình không?
Câu hỏi này chắc chắn Nhạc Yên Nhi trả lời là không, thế nhưng hắn vẫn bất an.
Những nỗi bất an này sôi trào mãnh liệt, chẳng hiểu vì sao.
Bây giờ hắn đã hiểu bất an của mình từ đâu mà tới, là bởi hắn đang chuẩn bị một kế hoạch khiến cô tổn thương. Dù nhà họ Lâm không có liên quan gì với cô, riêng chuyện về Lâm Đông Lục lại khác.
Nhưng vì tôn nghiêm của cha, vì ngăn chặn những lời nói bẩn thỉu kia, hắn phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn nhất.
Chỉ cần Bất động sản Quảng Thịnh sụp đổ, vậy ai còn dám nói lung tung?
Nếu cô biết...
Hắn hoảng sợ.
Dạ Đình Sâm đè nén nỗi sợ trong lòng, hôn nhẹ lên môi Nhạc Yên Nhi.
Cuối cùng hắn chỉ hôn lên mặt cô rồi không làm gì thêm cả.
Chờ tới khi mở mắt ra thì cô bé kia đã tựa vào ngực hắn, ngủ thiếp đi.
Dạ Đình Sâm cười bất đắc dĩ, trong nụ cười có thêm phần cay đắng.
- Yên Nhi, anh không biết việc mình đang làm là đúng hay sai nhưng đó là cha mẹ anh, anh nhất định phải bảo vệ danh dự của họ. Chỉ khi nào Quảng Thịnh biến mất, lời đồn đại kia mới có thể chấm dứt!
- Đừng... Em biết... Em biết anh yêu em, yên tâm, em cũng yêu anh.
Nhạc Yên Nhi nằm mơ, cô không biết hắn nói gì mà chỉ đáp lại theo bản năng.
- Em yêu anh, nên là ngủ đi, em buồn ngủ quá.
- Ừ, ngủ đi.
Dạ Đình Sâm cưng chiều nói, sau đó hắn nhẹ nhàng bế cô lên, đặt xuống giường.