Anh ta tinh ý nhận ra khuôn mặt cô đã tái nhợt, bèn hỏi:
- Say xe à? Nhạc Yên Nhi chỉ nhếch khóe môi, không buồn nói gì.
Đối với người đàn ông này một lời cô cũng không muốn lãng phí.
Nhưng không ngờ Anjoye lại cho xe đi chậm hơn.
- Mười phút nữa là đến rồi, chị cố chịu một lát.
Nhạc Yên Nhi quả thực sửng sốt, không ngờ được người chỉ thích làm theo ý mình như Anjoye cũng có lúc biết mở miệng dỗ dành người khác như vậy.
Thế nhưng đáng tiếc là cô lại không lấy thế làm vui.
Nếu không phải do anh ta ép mình lên xe giờ cô cũng đâu phải khổ thế này, cái trò vừa đấm vừa xoa này với cô vô dụng thôi.
Đúng lúc này tiếng chuông di động của cô vang lên, lấy máy ra nhìn thì thấy tên Bạch Kính Thần gọi tới.
Thấy Anjoye liếc qua, Nhạc Yên Nhi cố ý nói khích:
- Sao nào, cậu dám để tôi nghe máy không? Anh ta chỉ tươi cười giảo hoạt:
- Chị không cần khích em làm gì, thích nghe thì cứ nghe đi.
Em đã bảo rồi, em chỉ muốn đưa chị đi ngắm cảnh thôi chứ có định làm gì đâu, họ có đến tìm cũng chẳng sao.
Nhìn bộ dáng Anjoye tự tin như thế trong lòng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy rất khó chịu, cô cũng không nhiều lời nữa, cứ thế tiếp cuộc gọi.
Điện thoại vừa thông đã nghe thấy tiếng Bạch Kính Thần lo lắng hỏi: Chị sao rồi? Anjoye có làm gì chị không? Không… Tôi vẫn ổn, cậu ta cũng không làm gì.
Chúng tôi giờ đang trên đường ra biển. Nhạc Yên Nhi nói đến địa điểm sắp tới còn liếc nhìn Anjoye một cái, thấy anh ta vẫn thờ ơ như cũ, dường như không hề sợ bọn họ đuổi tới nơi thật.
Có vẻ hôm nay đúng là anh ta không định làm gì cô hết, lòng cô thấy an tâm hơn một chút.
Sắc mặc Bạch Kính Thần vẫn rất khó nhìn:
- Thật ra bản tính Anjoye cũng không xấu, nhưng… Giờ cậu ta hoàn toàn đi sai đường rồi, cả người lúc nào cũng u ám.
Chị phải cẩn thận đấy.
Nhạc Yên Nhi giật mình, theo bản năng định nói đỡ cho Anjoye mấy câu:
- Không nghiêm trọng thế chứ, cậu ta cũng không làm gì tôi… Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói vậy, Anjoye khẽ nhếch khóe môi.
Vẻ mặt Bạch Kính Thần lại tối tăm hơn, nghiêm túc lên tiếng:
- Không phải chị vẫn muốn biết chuyện mười năm trước sao? Giờ em kể cho chị nghe, sau đó chị tự suy nghĩ nên đối xử với cậu ta ra sao đi.
Chuyện mười năm trước… Nhạc Yên Nhi vô thức nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu: Được, anh kể đi. Năm đó quan hệ của Anjoye và anh cả đã đến mức khó có thể cứu vãn, cậu ta luôn muốn tranh giành với anh ấy mọi thứ nhưng anh cả đều không để ý, cho đến khi… Anjoye bắt cóc Mạnh Y Bạch.
- Mạnh Y Bạch bị người của cậu ta nhốt lại bảy ngày, thay phiên cưỡng bức bảy ngày liền.
Thậm chí để cô ấy không có sức chống cự còn tiêm thuốc phiện cho cô ấy.
Đến khi anh cả tìm được kho hàng bỏ hoang kia bọn họ lại đem Mạnh Y Bạch ném thẳng xuống biển…
- Trước khi chuyện này xảy ra anh cả vẫn nghĩ đến tình anh em, nhưng từ đó về sau hai người không đội trời chung được, đấu đá đến không chết không ngừng… Giờ chị biết Anjoye là kẻ tiểu nhân vô sỉ đến mức nào chưa! Từ lúc này chị phải tuyệt đối cẩn thận đề phòng, bọn em đang trên đường đuổi theo rồi, chị nhất định phải cẩn thận mới được… Nhạc Yên Nhi yên lặng nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái, đến cuối cùng trắng bệch cả ra.
Tiếng nói nghiêm túc của Bạch Kính Thần không ngừng vang vọng trong đầu cô, làm đầu co cứ ong ong kêu.
Anh ta nói rất nhanh, câu chuyện cũng hết sức ngắn gọn, những gì tàn nhẫn nhất đều đã được lướt qua, nhưng chỉ có mấy câu ngắn ngủi này cũng đủ làm Nhạc Yên Nhi sợ đến chết lặng.
Cô có cảm giác như mình lạc vào cảnh tượng mười năm trước, trực tiếp thấy hành động tàn nhẫn của Anjoye.
Mười năm trước anh ta còn chưa trưởng thành vậy mà có thể làm thế với một cô gái nhỏ ư?! Người này quả thực chính là ác ma trời sinh! Nhạc Yên Nhi chết lặng cúp máy, bình tĩnh quay đầu, nhìn thẳng người đang lái xe bên cạnh.
Anh ta vẫn thản nhiên cười nói: Bạch Kính Thần nói gì với chị thế? Sao lại nhìn em như vậy? Sao cậu có thể làm những chuyện đó… Thanh âm Nhạc Yên Nhi run rẩy, không rõ vì say xe hay vì nghe được chuyện vừa rồi mà cô buồn nôn kinh khủng.
Cô chỉ muốn nôn ra, muốn trốn đi, nếu cứ tiếp tục ở trên cái xe này chắc cô sẽ chết mất.
Anjoye hiểu ra, rõ ràng đã biết sao Nhạc Yên Nhi lại có thái độ kỳ lạ thế này, anh ta cười càng rạng rỡ hơn: Thì ra anh ta kể cho chị chuyện của Mạnh Y Bạch, đúng là, không lo làm chị sợ sao chứ! Cậu dám làm mà còn sợ người khác nói ra sao?! Nghe Nhạc Yên Nhi chỉ trích anh ta cũng chỉ nhún vai một cái:
- Em đâu có sợ anh ta nói ra, muốn làm chuyện lớn đương nhiên đôi khi cũng sẽ có vài việc không hay ho gì, Mạnh Y Bạch chẳng qua là một trong số đó thôi.
Nhưng người khác có thể mắng em chứ chị có khi phải cảm ơn em nữa đó, nếu cô ta còn sống thì vị trí phu nhân chủ tịch này sao đến lượt chị ngồi lên được.
Chẳng phải là em gián tiếp giúp chị đấy à.
Thật sự Nhạc Yên Nhi không ngờ được Anjoye lại không hề biết ăn năn như thế, thậm chí còn đường hoàng nói ra những lời này.
Cô vẫn nghĩ mình lăn lộn trong showbiz nhiều năm, đã nhìn thấu lòng người hay thay đổi rồi, nhìn thấu nhân tính rồi.
Nhưng đến giờ phút này cô mới hiểu, cái gì là bản chất ác độc chân chính.
Vì lợi ích cá nhân mà có thể không do dự ra tay với một cô gái yếu ớt.
Đây rốt cuộc là giới quý tộc hay địa ngục trần gian? Nhạc Yên Nhi thật sự sợ hãi.
- Sợ ngốc rồi hả? Anjoye thấy Nhạc Yên Nhi sững sờ nhìn mình, cả người còn run lên từng cơn nụ cười trên môi anh ta cũng nhạt đi, cau mày lại, còn vươn tay muốn sờ thử trán cô xem sao.
Thế nhưng không ngờ Nhạc Yên Nhi phản ứng rất kịch liệt, cả người cô lùi lại, đẩy mạnh tay anh ta ra.
Anjoye bị bất ngờ nên nghiêng một cái, tay lái không vững làm xe trượt đi, chiếc xe liền lao vào dải phân cách.
Vẻ mặt lạnh băng, anh ta rất nhanh lại ngồi thẳng dậy, quay vòng vô lăng, lốp xe ma sát với mặt đường nhựa phát ra tiếng rít chói tai, thân xe ngay trước khi đâm phải dải phân cách lại quay trở lại.
Xe về tới đường cũ nhưng sắc mặt Anjoye vẫn rất lãnh đạm, không hề hoảng loạn hay sợ hãi, dường như loại nguy hiểm tính mạng này đã thấy nhiều thành quen vậy.
Suýt chút nữa xảy ra tại nạn nhưng anh ta không hề tức giận, chỉ thờ ơ bảo:
- Giận à? Vì một người đã chết mà tức giận như vậy, thậm chí còn muốn dùng mạng mình để chơi sao?