Mục lục
Khế Ước Kết Hôn Chớp Nhoáng Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh tin em, em cũng thôi đi, chuyện này coi như em không biết là được.



Ngón tay Dạ Đình Sâm lướt trên da cô, cảm xúc mềm mại làm lòng hắn rung động.



- Hai chuyện không phải là một có được không? Anh không làm hại Đỗ Hồng Tuyết được còn em cũng không chịu được cảnh anh hại Lâm Đông Lục! Cảm giác của em lẽ nào anh không hiểu sao?!



Nhạc Yên Nhi vội vàng hô lên.



Cô và Dạ Đình Sâm căn bản giống nhau, Lâm Đông Lục đã vì cô làm nhiều chuyện đến thế nếu giờ cô ngồi im nhìn anh ta rơi vào đường cùng thì có còn là con người hay không?



- Vậy em có hiểu cảm giác của anh những năm qua không?



Dạ Đình Sâm thấp giọng hỏi, thanh âm kia… tràn ngập bi thương và phẫn nộ, áp lực nặng như núi đè chặt trái tim cô.



- …



Cô không kìm được, cứ nắm chặt tay hắn, nhưng lại bị hắn lạnh lùng tránh đi:



- Dạ Đình Sâm… anh đừng như vậy, có được không?



- Anh có thể cam đoan không động vào Lâm Đông Lục, những thứ khác thì không thể!



Dạ Đình Sâm lạnh lùng tuyên bố.



- Giờ anh ta đang bị bệnh, không thể chịu nổi kích động đâu, nếu anh động vào Quảng Thịnh chắc chắn anh ta sẽ phát điên mất!



Trên mặt cô đều là lo lắng.



Dạ Đình Sâm nhìn cô, nhìn cô vì một người đàn ông khác mà lo lắng khôn nguôi.



- Em làm tất cả là vì Lâm Đông Lục đúng không? Những lời nói vì anh đều là viện cớ thôi phải không?






Dạ Đình Sâm nhếch môi thành một độ cong trào phúng, khiến người nhìn phải run sợ.



Nhạc Yên Nhi không khỏi nóng nảy, cô tức tối gào lên:



- Sao anh cứ nghi ngờ em mãi thế. Lúc trước anh giấu em chuyện của Đỗ Hồng Tuyết sao không nói là viện cớ đi!



- Yên Nhi, anh chưa bao giờ lừa em, anh giúp cô ta chính là giúp, cũng chưa từng nói dối em. Nhưng giờ em vì Lâm Đông Lục mà lại bảo là vì anh, em có thấy buồn cười không?



- Em…



Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, cổ họng đắng chát, mãi mới thốt lên được:



- Giờ chúng ta đều quá kích động, có thể đợi bình tĩnh rồi hãy nói chuyện được không Dạ Đình Sâm? Anh đi tắm trước đi nhé? Tỉnh táo rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.



Cô thật sự không muốn cãi nhau với Dạ Đình Sâm, thấy hắn khó chịu cô cũng rất khổ sở.



Dạ Đình Sâm nghe thế chỉ hơi mím môi, cuối cùng cũng lặng lẽ gật đầu.



Hắn cũng sợ chính mình không thể nói chuyện tử tế với Nhạc Yên Nhi, làm tổn thương cô vợ nhỏ của mình.



Dạ Đình Sâm không nói gì nữa, quay người đi thẳng vào phòng tắm.



Nhạc Yên Nhi nghe được tiếng nước chảy mới thở phào một hơi.



Cô cắn môi nhìn cửa phòng tắm rất lâu, cuối cùng mới quyết định ra chỗ sofa, cầm lấy chiếc di động đặt trên bàn của Dạ Đình Sâm.



Đọc tin nhắn của hắn và Trần Lạc chỉ thấy có vài tin rất ngắn gọn nhắc cậu ta nhớ xem email, từ đầu tới cuối không nhắc một chữ nào về Bất động sản Quảng Thịnh hay thành phố A.



Lẽ nào… là email?



Cô thấp thỏm liếc chiếc laptop trên bàn, lại nhìn qua phòng tắm, nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định mở máy.



Hắn chưa từng giấu giếm gì cô nên cô biết rõ mật khẩu máy tính của hắn là gì.



Cô xem những email qua lại của hai bên, thấy Dạ Đình Sâm khi giao phó Trần Lạc làm việc gì cũng đều có kế hoạch tỉ mỉ, từ thu mua các thành viên hội đồng quản trị đến hạ thấp giá cổ phiếu để mua lại, chậm rãi phá hủy Bất động sản Quảng Thịnh từ bên trong.



Cô đọc báo cáo của Trần Lạc, hiện nay Quảng Thịnh đã cực kỳ loạn rồi.



Cô đọc lướt thật nhanh, càng đọc càng thấy lạnh người.



Cách làm của Dạ Đình Sâm rất trắng trợn, rất ác, ai cũng nhìn rõ ý đồ của hắn nhưng không ai có thể ngăn được.



Hắn làm vậy vì để cho những kẻ đồn đại sau lưng nhìn đó làm gương, kết cục của Quảng Thịnh chính là kết cục của họ sau này.



Cô mau chóng đọc đến bức thư cuối cùng, nghĩ một lát lại viết một email gửi đi, rất ngắn gọn, chỉ có sáu chữ: "Lập tức dừng hẳn kế hoạch".



Cô vội vã gửi email nên không chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ bao giờ.



Dạ Đình Sâm mở cửa, đang định nói chuyện nhẹ nhàng với cô nhưng lại không ngờ thấy cảnh cô lén lút động vào máy tính của mình.



Ánh mắt…



Thoáng chốc trở lên âm u.



- Em đang làm gì thế?



Năm từ ngắn gọn như từ địa ngục bò lên.






Nghe thấy tiếng Dạ Đình Sâm khiến Nhạc Yên Nhi giật mình, ngón tay đập mạnh xuống bàn phím tạo thành tiếng vang trong trẻo.



Đối diện với ánh mắt hắn cô vô cùng bối rối.



- Dạ… Dạ Đình Sâm?



Cô định tắt máy nhưng đã không còn kịp, Dạ Đình Sâm bước nhanh lại đây, kéo cô sang bên cạnh, trước nay chưa bao giờ thô lỗ đến thế.



Hắn mở email đã gửi, thấy nội dung cô vừa truyền đi không kìm được nợ một nụ cười trào phúng.



- Em cho rằng chỉ thế là có thể khiến Trần Lạc dừng lại sao?



Hắn không hề nhìn Nhạc Yên Nhi, lời nói ra vừa lạnh lùng xa cách lại vừa châm chọc mỉa mai.



Đúng lúc này Trần Lạc gọi tới. Dạ Đình Sâm vì để chứng minh lời mình vừa nói còn mở cả loa ngoài.



- Chủ tịch, tôi nhận được email của ngài, có phải máy tính của ngài bị ai động vào không?



Giọng Trần Lạc truyền ra từ loa điện thoại, vô cùng trầm ổn khôn khéo.



Email kia không có ám hiệu, thế nên cậu ta vừa xem qua đã biết không phải do Dạ Đình Sâm gửi đi.



Vừa đọc mail xong Trần Lạc lập tức gọi tới để chứng thực.



Dạ Đình Sâm nghe hỏi chỉ thản nhiên liếc Nhạc Yên Nhi đang bồn chồn bên cạnh, cười lạnh một tiếng:



- Không cẩn thận để một tên trộm vụng về chạm vào máy thôi, cậu cứ bỏ qua đi, dựa theo đúng kế hoạch mà làm, tốc độ càng nhanh càng tốt.



- Máy của chủ tịch dùng tường lửa cấp cao nhất, sao lại…



- Cậu quan tâm nhiều quá rồi đấy.



Dạ Đình Sâm lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta, Trần Lạc lập tức ngậm miệng, chào một tiếng rồi cúp máy.



Dạ Đình Sâm quay sang nhìn Nhạc Yên Nhi, cười nói:



- Kết quả này có làm em vừa lòng không?



- Dừng lại đi Dạ Đình Sâm! Coi như em cầu xin anh mà!



Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng, biết mình nóng vội nên lại càng chọc cho Dạ Đình Sâm tức giận.



Thế nhưng cô thật sự không thể nghĩ được cách nào khuyên nhủ hắn dừng lại, cho nên… nếu được làm lại cô vẫn sẽ chọn cách liều lĩnh vậy thôi.



- Anh không dừng tay thì chắc em không định nói chuyện tử tế với anh phải không? Yên Nhi, anh hỏi em một lần nữa, em rốt cuộc là vì Lâm Đông Lục hay vì anh!



Từng lời hắn nói ra trong căn phòng an tĩnh này đánh thẳng vào lòng cô, khiến cô không kìm được run rẩy.



Vì ai…



Cô không thể chia ra ai nặng ai nhẹ hơn được.



Cô chỉ biết là nếu như Lâm Đông Lục đối phó với Dạ Đình Sâm cô cũng sẽ ra mặt ngăn cản, thậm chí mất đi sinh mạng cũng phải bảo vệ Dạ Đình Sâm bằng được.



Còn Lâm Đông Lục… cô không thể trơ mắt nhìn anh ta xảy ra chuyện, nếu anh ta có gì bất trắc cô sẽ áy náy cả đời mất.



Cô nguyện ý trả giá cả mạng sống vì Dạ Đình Sâm.



Còn với Lâm Đông Lục lại chỉ có thể làm hết sức để tròn trách nhiệm.



Giờ Dạ Đình Sâm hỏi cô vì ai, cô đương nhiên đang vì Lâm Đông Lục, bởi mạng sống của anh ta đang gặp nguy hiểm, cô không đành lòng nhắm mắt làm ngơ.



Cô hít một hơi thật sâu, đối diện với đôi mắt đen láy kia, nói thật chậm rãi:



- Vì Lâm Đông Lục, em không thể nhìn anh ta xảy ra chuyện gì, cũng như anh không thể đứng nhìn Đỗ Hồng Tuyết xảy ra chuyện vậy thôi. Xem thêm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK