- Khốn khiếp, hai mẹ con họ Cố kia đúng là mắt chó nhìn người thấp! Bao nhiêu năm rồi còn không thay đổi, vẫn hèn hạ như vậy, không biết sao cậu nhịn được nữa!
- Đằng nào thì mười năm nay đã thế rồi, giờ nhịn thêm vài câu cũng không chết được! Đây đều là những lời thật lòng của cô, nếu như hôm nay Cố Tâm Nguyệt không chửi mắng người mẹ đã mất của cô thì chưa chắc Nhạc Yên Nhi sẽ phản kháng lại cô ta.
Cô hiểu đối với loại người này thì cách tốt nhất là cứ làm ngơ trước sự tồn tại của họ.
Cậu cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố thật à? Vẫn còn một chút dính dáng. Cái gì? Nhạc Yên Nhi cười cười:
- Là chuyện nợ nần đó, đợi mình trả hết tiền nhà họ Cố nuôi dưỡng mấy năm nay xong thì sẽ không cần phải nhịn Cố Tâm Nguyệt nữa!
- Phải mất bao lâu nữa? Tiền cát xê đóng phim của cậu ít như vậy, lại còn phải lo cho cuộc sống hàng ngày nữa.
Cố Văn Sinh phải có trách nhiệm nuôi cậu cơ mà, cậu cần gì trả lại tiền cho ông ta! Nhạc Yên Nhi lắc đầu, nói:
- Cố Tâm Nguyệt có thể kiêu căng trước mặt tớ như thế còn không phải vì tớ sống ở nhà cô ta mấy năm, tiêu tiền của nhà cô ta mấy năm qua sao? Chỉ có cách trả hết tiền cho họ tớ mới có thể đứng thẳng người trước cô ta được! Đó là lòng tự trọng của cô.
- Không phải vì tớ thương cậu quá sao, mới bao nhiêu tuổi đầu mà đã phải sống vất vả như vậy chứ? Thấy ánh mắt quan tâm của Dư San San, Nhạc Yên Nhi ôm chầm lấy cô bạn:
- Đừng lo cho tớ, tớ mới nhận được một bộ phim, đợi có cát xê là có thể trả hết sạch tiền nợ cho nhà họ Cố rồi! Cậu được lắm, sắp nổi tiếng rồi nha! Chắc là không nhanh vậy đâu, nhưng cậu yên tâm đi! Tớ mà nổi tiếng nhất định sẽ không quên cậu! Hai người nhìn nhau cười hì hì, Dư San San đột nhiên lại nhớ tới chuyện khác:
- Phải rồi, người hồi nãy là cấp dưới của Dạ Đình Sâm à? Không phải hai người chỉ kết hôn giả thôi hả? Sao hắn tốt với cậu thế? Chính Nhạc Yên Nhi cũng không hiểu rõ việc này thì làm sao trả lời cho Dư San San được, vì thế cô đành ậm ừ đáp:
- Tớ cũng không biết nữa nhưng thật ra Dạ Đình Sâm là người rất tốt, không đáng sợ như lời đồn đâu! Dư San San nhìn cô chằm chằm đầy vẻ nghi ngờ: Yên Nhi, sao cậu lại đỏ mặt vậy? Có đâu, tớ có đỏ mặt gì đâu! Nhạc Yên Nhi có chút luống cuống.
- Yên Nhi, cậu biết rõ Dạ Đình Sâm là gay rồi mà, đừng có tự nhảy vào hố đấy! Đợi đến khi chấm dứt hợp đồng đừng để lại tình cảm đó nhé! Những lời này giống như một chậu nước lạnh dội vào đầu Nhạc Yên Nhi, cô mím môi, gật đầu:
- Ừ, tớ biết mà! Cô không chỉ biết rõ mà còn từng gặp cả Anjoye rồi, như thế làm sao cô có suy nghĩ khác được.
- Thôi, cũng muộn lắm rồi! Để tớ đưa cậu về! Trên tầng hai của Trung tâm thương mại Thời Đại.
Thấy Nhạc Yên Nhi đã rời khỏi khu mua sắm, Dạ Đình Sâm mới rũ mắt xuống, cúi đầu nhấp một ngụm cafe.
- Anh cả, cô gái măc đồ đỏ kia là người phụ nữ của anh à? Âu Duyên Tây hỏi với giọng khẳng định, chưa nhắc tới kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của gã mà chỉ cần dựa vào tình bạn hơn hai mươi năm qua thì liếc qua cũng thấy được ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn cô gái kia rất đặc biệt.
Dạ Đình Sâm cũng không đánh trống lảng mà chỉ thờ ơ đáp:
- Sau này thấy cô ấy nhớ gọi một tiếng chị dâu! Âu Duyên Tây nghe thế hưng phấn đến mức không ngừng hỏi han:
- Cô ấy đẹp quá, là con gái nhà ai thế anh? Sao em chưa từng gặp nhỉ? Hai người cưới thật rồi à? Nhanh tay thế không phải là anh cũng học người ta kết hôn chớp nhoáng đấy chứ? Lần này Dạ Đình Sâm mặc kệ gã lảm nhảm một mình.
Lúc đang nói chuyện, màn hình chiếc di động bị Âu Duyên Tây quẳng trên bàn sáng lên, có tin nhắn được gửi tới.
Cầm lên nhìn lướt qua một cái, Âu Duyên Tây mới “chậc”
một tiếng:
- Bông hoa này cũng khá đấy! Là người anh từng gặp rồi á, một đêm mà mất ba triệu của em đó! Làm sao Dạ Đình Sâm có thể nhớ rõ từng người được, hắn không có ý kiến gì về việc này, chỉ bảo: Chơi vui là được rồi, chia tay xong thì chấm dứt sạch sẽ chút là được! Ừ, em biết mà.
Loại đàn bà như cô ta chỉ để chơi đùa thôi.
Em bỏ tiền, còn cô ta làm em vui vẻ. Đó là giao dịch công bằng thôi mà! Trước giờ Dạ Đình Sâm vẫn là người ưa sạch sẽ, mấy chuyện trai gái hỗn loạn thế này hắn vốn không hề có hứng thú, chỉ lãnh đạm nói:
- Một người nguyện đánh một người nguyện chịu đòn.
Âu Duyên Tây nở nụ cười làm cho gương mặt tuấn tú có thêm nét bất cần:
- Đúng đó anh! Đàn ông chịu trách nhiệm nuôi gia đình, phụ nữ thì phụ trách xinh đẹp như hoa mà.
Đàn ông có thêm bao nhiêu tiền nhưng không thể tìm được người phụ nữ xinh đẹp như hoa tiêu xài tiền của mình thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa đây! Lời nói như còn chứa thâm ý khác, Dạ Đình Sâm có biết láng máng một chút về chuyện trước kia của Âu Duyên Tây nên khi thấy trong mắt người anh em của mình ẩn hiện vẻ cô đơn thì hơi cau mày: Nếu không quên được thì sao không thử tìm về đi! Tìm về làm gì chứ, ông đây sống thoải mái như vậy còn cần cô ta về làm gì nữa? Âu Duyên Tây lập tức cười lớn, có điều trong nụ cười đó có lẫn cả nỗi đắng cay.
Nếu thật sự không nhớ nhung thì sao có chuyện người ta chưa nhắc đến tên gã đã biết là nói đến ai rồi? Chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi! Ai mà không có quá khứ, Dạ Đình Sâm cũng không phải người thích nhúng tay vào chuyện của người khác.
Thấy Âu Duyên Tây đã là vịt chết mà còn mạnh miệng thì cũng không khuyên nhủ thêm nữa.
Đúng lúc này Nghiêm lão trở lại, sau khi khom người chào liền cung kính báo cáo lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Âu Duyên Tây cười một tiếng quái dị:
- Chậc, người nhà họ Cố đúng là quái đản, ở nơi đông người mà còn dám làm trò như thế! Mắt phượng của Dạ Đình Sâm khép lại, che đi tia sáng sắc bén bên trong.
- Nhà họ Cố sao… Hừm… Âu Duyên Tây ngồi bên cạnh rất phối hợp thở dài một tiếng, dám sờ vào vảy ngược của rồng, sắp có người đen đủi rồi đây! Đồng hồ treo tường chầm chậm chỉ vào 12 giờ, Nhạc Yên Nhi đã đợi trong phòng khách đến phát chán rồi.
Lúc này cô mới đứng dậy, đến chỗ tủ lạnh rót cốc sữa uống.
Cửa nhà đột ngột bị mở ra, tiếng bước chân quen thuộc đang tới gần.
Nhạc Yên Nhi giật mình nên đang uống dở sữa thì bị sặc, cô ho liên tục:
- Khụ khụ… Tiếng bước chân vốn đang đi rất bình thường đột nhiên trở nên nhanh hơn về phía cô.
Một bàn tay to lớn vuốt nhẹ lên lưng Nhạc Yên Nhi, sức vỗ vừa phải.
- Làm gì mà phải uống vội thế! Giọng nói rất dịu dàng, tựa như chuyện cãi nhau hồi sáng chưa từng xảy ra vậy.
Nhạc Yên Nhi lại càng hoảng hốt, vành mắt do bị sặc mà đỏ lên, miệng không nói ra lời, chỉ dùng đôi mắt sáng long lanh, ngập nước lườm hắn như đang nói “Không phải tại anh làm tôi giật mình sao”
Khóe môi Dạ Đình Sâm nhếch lên thành một nụ cười, đường nhìn rơi vào phần sữa còn sót lại bên môi cô, ánh sáng trong mắt dần trở nên sâu hơn.
Sau đó Dạ Đình Sâm từ tốn đưa ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau đi vết sữa kia, phần dưới ngón tay đụng vào cánh môi mềm mại của cô, mang đến cảm giác tê dại khó tả.
Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn lại đột nhiên dùng tay để lau môi cho mình, cô hoảng sợ muốn đẩy ra thì lại chạm phải ánh mắt của đối phương.
Ánh mắt kia chuyên chú giống như đang làm một chuyện gì đó rất quan trọng.
Cánh tay giơ lên giữa không trung của cô bất giác lại bỏ xuống.
- Cô là trẻ con hả? Ăn gì mà phải nhét đầy miệng thế! Lau đi phần sữa kia xong, Dạ Đình Sâm coi như không có gì mà rút tay về.
Mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng, cô mở to mắt, chỉ vào Dạ Đình Sâm mà không nói ra lời.
- Anh...
anh… Dạ Đình Sâm cúi thấp đầu xuống, hỏi lại bằng chất giọng rất thấp:
- Tôi làm sao? Sao lại làm thế chứ? Gay mà cũng trêu ghẹo phụ nữ như vậy à! Nhạc Yên Nhi bị trêu đến xấu hổ, cô không dám nhìn hắn, cúi thấp đầu rồi xoay người đi thẳng vào phòng khách.
Dạ Đình Sâm cũng không khó chịu vì thái độ của cô, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia, hắn đột nhiên giơ ngón tay vừa chạm vào môi cô, nhẹ nhàng đụng lên môi mình.
Trên đó vẫn còn phảng phất hương vị ngọt ngào của sữa