Hắn mặc áo khoác đen, bên trong là áo len cao cổ màu xám, phía dưới là quần âu đen.
Rõ ràng là bộ quần áo khắp nơi đều thấy nhưng khi mặc trên người hắn, Nhạc Yên Nhi lại thấy đẹp vô cùng.
Hơn nữa sao thời gian lại bất công với người đàn ông này như thế? Rõ ràng đã là ông chú hơn ba mươi mà khuôn mặt cứ như hai bảy, hai tám vậy. Cảm giác cũng không già đi mà chỉ chín chắn thêm, khi mặc đồ thế này trông lại càng trẻ.
Dạ Đình Sâm quay lại, thấy cô đã dậy, hắn bước tới bên giường.
- Việc ở tập đoàn anh đã bàn giao cho Anjoye tiếp quản. Bây giờ chuẩn bị công khai cái chết của nó là một sự hiểu lầm. Anh có thể từ chức, dẫn em đi du lịch, ngắm tuyết, hưởng thụ thời gian hạnh phúc của chúng ta. Sợ rằng sau này anh không quen nên giờ phải luyện tập trước, anh muốn bước vào cuộc sống của em.
- Cuộc sống của em? Vậy chủ tịch Dạ muốn thế nào?
Cô nghe vậy thì cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.
Dạ Đình Sâm bước tới bên giường, chân thành nói:
- Anh nghĩ rồi, em thích chụp ảnh thì anh sẽ đi theo em, khiêng camera cho em. Lúc không có việc thì sáng chúng ta ra công viên đi dạo, đi chợ sáng, ngang qua một cửa hàng mà thấy ổn thì vào ăn thử. Trưa anh nấu cơm, em xem TV. Ăn cơm xong mình nghỉ ngơi ở ban công hoặc đọc báo. Tối nấu cơm rồi đón Vãn Vãn.
- Không thấy nhàm chán à?
Cô hỏi.
Hắn nghe vậy thì đáp:
- Chỉ cần có em bên cạnh thì làm gì cũng không nhàm chán.
- Vậy em chán thì sao?
Cô tò mò hỏi.
- Nếu em chán thì chúng ta đi du lịch ngắn ngày. Anh nghĩ mình thông minh như vậy thì chắc chắn sẽ nghĩ ra cách thôi, em khỏi lo.
Hắn nhéo mặt cô, động tác này khiến Nhạc Yên Nhi mềm lòng.
Dạ Đình Sâm luôn nhìn cô với ánh mắt rất cưng chiều và chăm chú, dường như cô làm chuyện sai trái tày đình, hắn cũng sẽ dung túng.
Hắn muốn chiều hư cô, trước kia cô không dám làm càn như vậy, bây giờ có yêu cầu gì là cô nói đó vì cô biết chắc chắn hắn sẽ đáp ứng.
Nhạc Yên Nhi tỉnh hơn, cô nói:
- Anh chuẩn bị quần áo cho em, em đi đánh răng rửa mặt, hôm nay bắt đầu.
Cô rất hào hứng nên vội vàng đi dép rồi vọt vào nhà vệ sinh. Khi cô ra, Dạ Đình Sâm đã chuẩn bị xong quần áo cho cô.
Áo khoác cùng kiểu, áo len cổ cao màu trắng, quần đen, ngay cả giày cũng giống như giày đôi.
Nhạc Yên Nhi rất vui, đây là lần đầu họ mặc đồ đôi ra ngoài!
Hai người xuống ăn sáng, Vãn Vãn thấy họ nắm tay nhau và cả bộ đồ đôi kia, lại còn bước đều nữa, tất cả đều khác xưa.
Hai người này lại trắng trợn khoe ân ái!
- Ba mẹ định làm gì thế?
Vãn Vãn hỏi.
- Ba với mẹ con ra ngoài, có thể nói là... hẹn hò nhỉ?
Hắn đáp.
Nhạc yên Nhi cười:
- Vậy phải xem anh có đúng là máy ATM không đã, mua xe nhé?
- Vậy là hẹn hò rồi.
Dạ Đình Sâm gật đầu.
Giữa hai người toàn là bong bóng màu hồng, chỉ cần không mù là thấy sự ngọt ngào giữa họ.
Rõ ràng là vợ chồng rồi sao còn sến sẩm thế?
Vãn Vãn nổi giận:
- Hai người nghĩ cho con không? Cứ bỏ con gái cưng ở nhà thế à?
- Nếu không thì cần Evan làm gì?
Hắn thản nhiên đáp.
Nhạc Yên Nhi sững người, chẳng ngờ hắn không phản đối việc đó là vì thế này ư?
Nhạc Yên Nhi sợ Evan đau lòng nên vội nói:
- Ý chú không phải thế đâu.
- Đúng là thế đấy.
Dạ Đình Sâm nói, không hề ý thức được mình làm tổn thương người khác tới đâu.
Nụ cười của Nhạc Yên Nhi cứng lại, cô chẳng biết phải giải thích thế nào.
Chẳng ngờ Evan lại ngốc ngốc đáp:
- Chú dì nói gì thế? Mặc thế này là định ra ngoài à? Vậy cứ để Vãn Vãn cho cháu, cháu sẽ chăm sóc em thật tốt.
Dù đang hỏi thăm nhưng dường như nó đã hiểu nên câu cuối cùng nói rất chắc chắn.
Nhạc Yên Nhi thở phào, cô tức giận chọc Dạ Đình Sâm.
- Evan chăm em cho tốt nhé, buổi trưa chú Trần Lạc sẽ qua xem hai đứa. Ở nhà ngoan nhé.
- Vâng.
Evan ngoan ngoãn nói.
Nhạc Vãn Vãn im lặng đỡ trán:
- Cho nên hai người không thèm hỏi mà đã bỏ rơi con à? Mommy, bao ngày không gặp rồi, con nhớ mẹ lắm, chẳng lẽ vừa về mà mẹ đành lòng để con ở nhà một mình?
Con bé giả vờ đáng thương. Lông mày nó nhíu lại, đôi mắt đã ngấn lệ.
Nhạc yên Nhi không đành lòng, cô nhìn Dạ Đình Sâm, dò ý xem có nên mang con theo không.
Chẳng ngờ hắn ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng.
- Hoạt động gia đình là kế hoạch sau, mọi thứ phải tuần tự nên không đưa con đi theo được. Evan, đưa em đi chơi đi.
Evan bước tới, nắm tay Vãn Vãn:
- Vãn Vãn, đừng quấy rầy chú dì, chúng ta đi chơi đi. Sách cậu muốn đọc, tôi tìm thấy rồi, chắc chắn cậu sẽ thích.
Nói xong, nó kéo tay con bé lên gác, sức nó rất lớn, Vãn Vãn không tránh được.
Không còn ngoan ngoãn nữa mà trở nên bá đạo rồi.
Cái tên mắt xanh này lạ thật, chẳng lẽ ngoan ngoãn là giả vờ à? Bây giờ mới là bộ mặt thật?
Trong lúc Vãn Vãn chần chừ, nó đã bị kéo lên gác.
Dạ Đình Sâm đưa vợ ra ngoài, đang định lái xe thì Nhạc Yên Nhi cản lại.
- Có xe đạp không? Đây là việc không thể thiếu nếu hẹn hò, nam chính đạp xe chở nữ chính là cảnh không bao giờ lỗi thời trong phim!
- Em chờ chút.
Chưa tới mười phút sau, một người làm đã mang tới chiếc xe đạp mới tinh, đặt trước mặt họ.
Dạ Đình Sâm đi thử nhưng hắn không thể làm cho xe đi thẳng được, cứ nghiêng trái nghiêng phải trên bãi cỏ.
Nhạc yên Nhi cười đau cả bụng.
Có phải ngoài xe hơi đắt tiền ra thì hắn không biết lái loại xe đạp bình dân thế này không?