- Hank, sao thế?
- Cô Nhạc, tôi gửi địa chỉ đến điện thoại cô rồi, bây giờ cô mau qua đây đi. Lâm Đông Lục phát điên rồi!
Hank cực kỳ lo lắng, giọng anh cao vút, Nhạc Yên Nhi nghe mà hoảng sợ.
Sắc mặt cô trở nên vô cùng nghiêm trọng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, cô vội vàng đứng lên.
- Tại sao lại thế? Chuyện gì xảy ra?
- Cô tới đây đã rồi nói, tôi sắp không giữ nổi cậu ấy rồi. Cô Nhạc, bây giờ chỉ mình cô là giúp được cậu ấy thôi, xin cô đấy.
Nói xong, Hank cúp máy.
Nhạc Yên Nhi đâu còn dám do dự nữa, vội vàng chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa phòng, cô đã thấy Cố Tâm Nguyệt. Nhạc Yên Nhi nhíu mày, hỏi:
- Cô ở đây làm gì?
- Cô sắp làm đám cưới mà, tôi nghĩ chị em chúng ta đã lâu rồi không nói chuyện nên tìm cô tâm sự thôi.
Cố Tâm Nguyệt cười ngọt ngào.
Nghe thế, Nhạc Yên Nhi nhíu mày chặt hơn.
Cố Tâm Nguyệt chưa bao giờ coi cô là chị gái, từ trước tới nay, cô ta luôn gọi thẳng tên Nhạc Yên Nhi, vậy mà bây giờ lại đến tâm sự?
Nhưng người ta đã nói vậy, cô không thể nói gì thêm:
- Bây giờ tôi có việc ra ngoài, có chuyện gì thì chúng ta nói sau.
Cô vội vàng định đi, chẳng ngờ Cố Tâm Nguyệt lại túm lấy tay cô.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc ngoái nhìn, bắt gặp ánh mắt mập mờ của cô ta.
Cô bình tĩnh lại, hỏi:
- Cô có gì muốn nói không?
- Cô... có phải cô đi gặp anh Đông Lục không? Tôi biết anh ấy đang ở Anh, vừa nãy nghe thấy cô gọi tên Hank nên tôi đoán thế.
Cô ta giả vờ nhún vai như không để ý nhưng lại nắm cánh tay Nhạc Yên Nhi rất mạnh, điều này đã bán ra tâm tình thực sự của Cố Tâm Nguyệt.
Nhạc Yên Nhi bình tĩnh trở lại, hờ hững nói:
- Cô sai rồi, tôi chỉ đi gặp bạn thôi.
Vừa nói, cô vừa dứt khoát tránh khỏi bàn tay của Cố Tâm Nguyệt.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Yên Nhi bỏ đi, sau đó trở về phòng, đứng trên ban công nhìn cô đi mất.
Vậy, nếu Dạ Đình Sâm biết thì hắn sẽ làm gì?
Cố Tâm Nguyệt như đã tưởng tượng ra sự giận dữ của Dạ Đình Sâm, khuôn mặt anh tuấn kia dù giận cũng vẫn đẹp chết đi được.
- Nhạc Yên Nhi cô chờ đấy, nhất định tôi sẽ không để cô kết hôn đâu, những gì cô nợ tôi, nhất định tôi sẽ đòi từng thứ một! Nhạc Yên Nhi...
Cô ta lẩm bẩm tên Nhạc Yên Nhi, vẻ mặt dữ tợn, trông cực kỳ đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, Nhạc Yên Nhi đã tới địa chỉ Hank gửi, đây là một bệnh viện.
Cô tìm được phòng bệnh, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ.
Cô vội đẩy cửa vào, trên đất đầy mảnh vỡ của bình hoa, trên trán Hank có vết thương, máu vẫn đang chảy.
Lâm Đông Lục ở gần đó thì như phát điên, tay anh cầm một mảnh vỡ, bàn tay siết chặt, vết thương kia trông nghiêm trọng hơn vết thương của Hank nhiều.
- Hai người đang làm gì đấy
Cô bàng hoàng.
Lâm Đông Lục thấy Nhạc Yên Nhi, con ngươi anh co lại, vội vàng quay đi, anh không muốn cô nhìn thấy vẻ chật vật của mình lúc này.
- Yên Nhi, em... sao em lại đến đây?
- Bác sĩ, bác sĩ đâu?
Thấy hai người đều bị thương, tim cô như nhảy khỏi lồng ngực, cô vội ra gọi bác sĩ nhưng bị Hank ngăn lại.
- Cô Nhạc, cô ở đây với Lâm Đông Lục đi, tôi đi gọi bác sĩ.
Hank nhìn Lâm Đông Lục bằng ánh mắt phức tạp rồi mới quay người đi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô định tới gần thì chẳng ngờ Lâm Đông Lục lại hung dữ gào lên:
- Đừng có qua đây!
Tiếng gào này làm Nhạc Yên Nhi giật mình, cô như thấy được Lâm Đông Lục đáng sợ trước kia.
Chẳng phải anh luôn điều trị sao? Vì sao lại thành ra thế này?
Cô cố nén cảm giác sợ hãi mà bước tới, vô cùng lo lắng hỏi:
- Lâm Đông Lục, anh sao thế? Chẳng phải anh đang điều trị à? Sao lại thành thế này?
- Đây là chuyện của anh, không liên quan gì đến em hết, em về mau đi, nếu không anh sẽ không nể mặt em đâu.
- Không nể mặt thế nào? Cầm bình hoa nện lên đầu em à?
Giọng cô cao lên rồi mau chóng bước tới tóm lấy tay Lâm Đông Lục. Cô kéo anh qua để đối mặt với mình.
Thấy Nhạc Yên Nhi, Lâm Đông Lục lập tức trở nên lo lắng và bất an, anh vội vàng ôm chặt đầu, trốn tránh.
- Anh không muốn em nhìn thấy bộ dáng này, em có thể đi về không?
Nhạc Yên Nhi cắn môi, cô nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay anh, rơi nước mắt.
Cô run rẩy cầm tay anh, vì Lâm Đông Lục quá kích động nên đã siết chặt tay, mảnh vỡ lúc này đang đâm sâu vào thịt.
Đầu ngón tay cô lạnh buốt, cô từ từ mở tay Lâm Đông Lục ra. Nhạc Yên Nhi nhìn bàn tay của anh đang đầm đìa máu trước mắt mình.
- Vì sao lại thành ra thế này? Anh đã hứa với em sẽ khỏe cơ mà?
Nước mắt cô trào ra.
Lâm Đông Lục thấy cô khóc, tim anh cũng trở nên đau đớn, thế nhưng anh vẫn nhẫn tâm rút tay về, giả vờ hung dữ:
- Nhạc Yên Nhi, chúng ta không còn quan hệ gì rồi, anh thế nào cũng không liên quan đến em, em đi ngay đi!
Nói xong, Lâm Đông Lục dùng bàn tay lành lặn tóm lấy áo cô, lôi cô ra ngoài rồi đóng cửa lại.
- Anh mở cửa ra! Lâm Đông Lục, anh mở cửa ra cho em! Vì sao anh lại thành ra thế này, để em thấy anh được không?
- Anh có thế nào cũng không liên quan gì đến em! Em cút đi, anh không muốn nhìn thấy em nữa!
Lâm Đông Lục đau khổ dựa lưng vào tường, mắt anh đã nhòe đi nhưng vẫn cố không rơi lệ.
Đầu mỗi lúc một đau.
Dường như có vô số con kiến đang gặm nhấm trong đầu, Lâm Đông Lục đau tới run rẩy.
Bên tai anh vẫn vang vọng giọng nói lo lắng, bất lực và đáng thương của Nhạc Yên Nhi.