Nhạc Yên Nhi nhấn ga điên cuồng như không quan tâm đến tính mạng này nữa vậy, cô lái thẳng đến nhà hàng kia.
Vì bây giờ không phải giờ ăn cơm nên trong nhà hàng trừ nhân viên ra thì không còn người khách nào khác.
Nhân viên phục vụ thấy cô đến thì không nén nổi kinh ngạc, vội vàng ra hiệu cho đồng nghiệp của mình để cô ta ra bếp sau báo tin, bảo đầu bếp béo nhanh chóng chuẩn bị.
- Cô Nhạc… cô lại đến rồi à?
Nhạc Yên Nhi không trả lời mà xông thẳng vào bếp sau, mọi người muốn cản cũng không được.
Đầu bếp béo đã thay quần áo xong và chuẩn bị tránh đi nhưng còn chưa kịp đi tới cửa sau thì đã bị Nhạc Yên Nhi chặn đường.
- Tôi muốn ăn món bác nấu, tôi sẽ trả giá cao.
Đôi mắt hạnh của cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cô nhìn chăm chú vào đầu bếp béo.
Trên gương mặt của ông lập tức hiện lên vẻ khó xử, đã mấy hôm nay Dạ Đình Sâm không đến rồi, ông nấu thế nào được?
- Cô Nhạc, bây giờ tôi cảm thấy không khỏe, e là không thể nấu ăn được, cô đi về đi.
- Tôi muốn ăn ngay bây giờ.
Cô rít từng tiếng một ra khỏi kẽ răng.
- Nhưng mà…
- Bác đầu bếp, có phải là tôi dễ tính quá nên bác tưởng rằng mình có quyền từ chối yêu cầu của khách hàng hết lần này đến lần khác không, có phải tôi phải gặp giám đốc, ông chủ của mấy người thì bác mới chịu nấu không?
Nhạc Yên Nhi sầm mặt xuống, thái độ của cô rất cứng rắn.
Nghe cô nói thế, cơ thể mập mạp của đầu bếp béo run lên, ông cảm thấy bây giờ Nhạc Yên Nhi có gì đó khác với trước kia, rõ ràng mới chỉ không gặp có mười mấy ngày nhưng cô như biến thành một người khác vậy.
Lắc đầu đầy bất đắc dĩ, ông biết không thể tiếp tục nói dối được nữa nên chỉ đành đi nấu ăn.
Nhạc Yên Nhi không ra ngoài mà đứng ở bên cạnh quan sát.
Nhân viên phục vụ nói:
- Cô Nhạc, đây là nhà bếp, khách hàng không được phép vào đâu.
- Tôi có thể trả tiền, bao nhiêu tiền tùy các người, tôi không đến đây để tố cáo cũng không kiểm tra vệ sinh, chỉ muốn xem bác đầu bếp nấu ăn thôi.
Nhạc Yên Nhi không hề quay lại mà chỉ lạnh lùng nói.
Giọng nói của cô không to không nhỏ, vừa đủ cho mọi người nghe thấy nhưng bên trong lại chứa đựng sự lạnh lùng không thể khinh nhờn.
Nhân viên phục vụ nghe thế thì đâu dám nói thêm gì nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đúng vào lúc này, có một giọng nói sắc bén vang lên ngoài cửa nhà bếp, là tiếng của Đỗ Hồng Tuyết.
- Nhạc Yên Nhi, cô ra đây cho tôi, tôi biết cô đang ở trong nhà hàng này, cô cút ra đây cho tôi! Không phải cô nói cô dám làm dám chịu sao? Cô mau nói cho tôi biết rốt cuộc cô đã đưa Dạ Đình Sâm đi đâu rồi!
- Cô à, cô không được vào bếp đâu…
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Đỗ Hồng Tuyết vừa đi vào liền nhìn thấy Nhạc Yên Nhi đang đứng bên trong, cô ta không suy nghĩ gì mà xông thẳng lên túm lấy quần áo của cô, hỏi với giọng đầy hung dữ:
- Cô và Anjoye hợp tác với nhau bắt anh ấy đi đâu rồi! Cô mau nói cho tôi biết!
- Cút ra!
Đôi môi anh đào đã mất đi huyết sắc của cô chỉ thốt ra hai chữ đầy lạnh lùng.
- Cô nói gì! Cô đã hại Dạ Đình Sâm mà còn dám huênh hoang thế sao, sao cô có thể như thế! Tôi sẽ giết cô để trả thù cho Đình Sâm!
Đỗ Hồng Tuyết giống như một con thú mẹ phát điên, giận dữ bóp lấy cổ cô, trên gương mặt cô ấy tràn đầy vẻ độc ác.
Nhưng… ngay sau đó cô ta liền bị Nhạc Yên Nhi đẩy mạnh ra.
Bởi vì họ đang ở trong bếp, dưới đất có rất nhiều nước, Đỗ Hồng Tuyết thảm hại bổ nhào xuống dưới đất, cả người bẩn thỉu hết cả.
- Cô… tôi liều mạng với cô!
Cô ta giận dữ bò dậy, xông tới trước mặt Nhạc Yên Nhi định giật tóc cô nhưng lại bị cô trở tay giữ chặt lại, đẩy thật mạnh ra đằng sau, cuối cùng… bị đè lên tường.
- Cô… cô buông tay ra, tôi liều mạng với cô, cô là đồ đàn bà chuyện đi hại người, cô khiến cho anh ấy bị tất cả mọi người cười nhạo, hại anh ấy mất tích, làm anh ấy mất đi tất cả, cô có biết không!
Nhạc Yên Nhi nghe thế liền hiểu Đỗ Hồng Tuyết đã biết chuyện giờ người làm chủ LN là Anjoye rồi.
Cô vội hỏi:
- Vậy cô có biết bây giờ Dạ Đình Sâm đang ở đâu không?
- Tôi mà biết thì còn tới hỏi cô làm gì! Cô đúng là đồ hồ ly tinh chuyên đi hại người, Dạ Đình Sâm mà xảy ra chuyện bất trắc gì thì chính là do cô hại!
Đỗ Hồng Tuyết dùng hết sức gào lên.
- Cô câm miệng lại cho tôi!
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nổi giận, giọng nói lạnh lùng tới mức đáng sợ, cả gương mặt của cô được phủ lên một lớp sương lạnh đáng sợ, hai mắt thì đỏ cả lên.
- Cô thử nói thêm một câu nữa xem! Tôi không hại Dạ Đình Sâm, anh ấy không gặp chuyện gì hết, anh ấy chỉ đang tránh ở đâu đó thôi! Tôi không hại anh ấy!
Cô không làm gì cả, tại sao phải nói về cô như thế!
Cho dù muốn nói thì cũng phải lấy chứng cứ ra, nói cho cô biết hiện giờ Dạ Đình Sâm thế nào, cho dù muốn cô gánh tội thì cũng nên xót thương cho cô, cho cô biết chân tướng của mọi việc chứ.
Đỗ Hồng Tuyết thấy Nhạc Yên Nhi nổi giận thì không kìm nổi bật cười:
- Cô còn nói cô không hại Đình Sâm à, bây giờ anh ấy không còn gì nữa, cô hài lòng rồi chứ! Chắc chắn là cô và Anjoye đã hợp tác với nhau đối phó với anh ấy, nhất định là như thế, Anjoye rất hận anh ấy, ngày nào anh ta cũng nghĩ cách chiếm đoạt quyền lực của anh ấy nên hai người đã thông đồng với nhau để mưu hại anh ấy đúng không?
Những câu nói của cô ta…
Như âm thanh ma quỷ len lỏi vào tai của Nhạc Yên Nhi, khiến cho cô chấn động tới mức không thốt nên lời.
Đúng thế, sao cô lại quên mất chuyện này được, Anjoye rất ghét Dạ Đình Sâm, lúc nào anh ta cũng muốn đoạt lấy quyền lực trong tay hắn, có khi nào chuyện anh ta bị bắt trói gì đó đều là giả vờ cả không.
Lúc cô được Anjoye cứu thì không hề nhìn thấy Dạ Đình Sâm, có phải ngay lúc đó hắn đã gặp chuyện bất trắc rồi không!
Hơn nữa…
Khi phu nhân Rose gọi điện đến chúc mừng anh ta, cô có thể nghe ra bà ta rất vui mừng khen con trai mình ưu tú.
Có phải anh ta đã thông đồng với phu nhân Rose từ trước, tất cả mọi chuyện đều chỉ là âm mưu mà thôi.
Nhạc Yên Nhi biết bây giờ bản thân mình không nên nghĩ lung tung, hiện giờ cô không được tỉnh táo, nhưng những suy nghĩ này vừa nảy lên thì đã không dập xuống được nữa.
Rốt cuộc sự thật là gì!
Đúng vào lúc này, cửa nhà bếp lại bị đẩy ra một lần nữa, Anjoye xông thẳng vào trong.
Thấy Nhạc Yên Nhi đang đè Đỗ Hồng Tuyết lên tường, anh ta không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng hỏi:
- Sao chị không nói với em tiếng nào mà đã chạy ra ngoài một mình thế, chị có biết là em lo cho chị lắm không!
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng của anh ta thì lạnh lùng nhìn lại.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, Anjoye nhíu chặt mày lại.
Anh ta đột nhiên cảm thấy Nhạc Yên Nhi lúc này vô cùng xa lạ!
- Yên Nhi, chị sao thế?
- Tôi hỏi cậu, Dạ Đình Sâm mất tích có phải là âm mưu của cậu và phu nhân Rose không?
Cô gằn lên từng tiếng một với giọng nói lạnh như băng.
Anjoye không nhịn được mà cứng người lại, hai đầu mày của anh ta nhíu vào với nhau chặt hơn.
Không ngờ cô… lại nói như thế!
Cô đang nghi ngờ anh ta sao?
- Chị điên rồi à? Chị đang nghi ngờ em à?
Anh ta cáu giận gầm lên.
Từ trước tới nay, chưa từng có ai tin tưởng anh ta ngoại trừ Nhạc Yên Nhi.
Cho dù anh ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái, cô vẫn tin anh ta chỉ là vì bất đắc dĩ nên mới phải làm thế, nhưng bây giờ, đến cả cô cũng nghi ngờ anh ta rồi!