Cô cười tự giễu, nói:
- Chuyện tình yêu sao có thể phân rõ đúng sai? Để ở bên tôi, Đông Lục quên đi chuyện anh ấy đã kết hôn với Bạch Nhược Mai, đó là phản bội với tôi. Kể cả sau này anh ấy nắm quyền quản lý Quảng Thịnh, tôi cũng sẽ không ở bên anh ấy. Anh ấy đã cho người phụ nữ khác một gia đình, tôi không thể làm kẻ thứ ba. Anh không đưa video cho anh ấy, để anh ấy quên hẳn tôi đi, đó là vì tốt cho anh ấy nhưng lại làm tổn thương tôi. Tôi lại càng không nên níu kéo anh ấy cả năm trời, phá hoại quan hệ của anh ấy và Bạch Nhược Mai. Hank, chúng ta đều có lỗi, trên thế giới này không có ai tốt hoàn toàn, cũng chẳng có ai xấu hoàn toàn, chúng ta chỉ đang làm chuyện mà bản thân cho là đúng thôi.
Hank kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng Nhạc Yên Nhi có thể hiểu rõ mọi thứ như vậy,
Phải, họ đều đang làm chuyện mình cho là đúng mà thôi, không sai ở đâu cả.
- Cô Nhạc, xin cô mau cứu Đông Lục!
- Tôi sẽ không để anh ấy chết, cũng không để anh ấy nổi điên đâu.
Cô trịnh trọng cam kết.
Hank nghe vậy mới an tâm rời đi.
Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi rồi bước vào phòng bệnh. Bác sĩ đang sát trùng cho tay Lâm Đông Lục, cũng may chưa vỡ động mạch, nếu không cánh tay này sẽ trở thành tàn phế.
Vừa thấy cô, ánh mắt anh đã trở nên cực kỳ dịu dàng.
Lâm Đông Lục nói:
- Vào rồi à, lại ngồi cạnh anh.
- Ừ.
Cô gật đầu rồi kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống.
Nhạc Yên Nhi khẽ nói:
- Anh muốn nghe từ đâu, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay khi bắt đầu yêu?
- Lần đầu gặp mặt.
- Lần đầu gặp mặt à? Hồi học cấp ba, em ở trong ký túc xá trường, hè lớp mười em về nhà ở thì thấy nhà có khách, ba không cho em ra ngoài gặp khách, bắt em phải ở trong phòng. Cố Tâm Nguyệt dẫn anh đi tham quan nhà, lúc cô ta đi vệ sinh thì anh lạc đường, nghe thấy trong phòng em có tiếng nhạc thì gõ cửa hỏi đường. Đây chính là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ánh nắng của hôm ấy rất đẹp, anh mặc sơ mi trắng, đứng trước cửa cười ngượng ngùng, cảnh tượng đó em chưa bao giờ quên.
Lời kể của Nhạc Yên Nhi như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, theo từng lời của cô, dường như có thứ gì đó đã quay trở lại.
Hình như anh đã nhớ ra rồi.
Một hình ảnh, một hình ảnh rất rõ ràng.
Anh thấy cửa phòng không khóa thì đẩy ra, trên giường của căn phòng ấy có một cô bé đang nghe nhạc của Lisa Wild.
Tiếng mở cửa làm cô bé giật mình, cô mau chóng tắt loa, cảnh giác quay đầu lại. Hình như cô thường bị mắng nên khi thấy một thiếu niên xa lạ đứng ngoài cửa, cô rất ngạc nhiên.
Thiếu niên kia rất đẹp, cậu nhìn cô, ngượng ngùng cười:
- Xin lỗi, có lẽ là tôi lạc đường.
Nhạc Yên Nhi kể đến đây thì mỉm cười, hình như cô đang hoài niệm.
- Lúc ấy, em cực kỳ ghét anh, vì Cố Tâm Nguyệt thích anh nên em thấy anh với cô ta là cá mè một lứa.
Nhưng sau này Lâm Đông Lục lại thích Nhạc Yên Nhi, anh đối xử với cô còn tốt hơn với Cố Tâm Nguyệt nhiều.
Cứ thế, về sau họ thân thiết với nhau hơn.
Có một lần, Nhạc Yên Nhi bị bà Cố đánh đến mức vết thương chằng chịt trên người, cô chạy tới chỗ Lâm Đông Lục, anh không nhịn nổi nữa, nói:
- Làm bạn gái anh đi, để anh chăm sóc cho em, được không?
Người ngoài luôn thấy Lâm Đông Lục thật nổi bật, anh là người thừa kế của vương quốc bất động sản khổng lồ, nhưng Nhạc Yên Nhi lại hiểu rằng anh phải gánh chịu rất nhiều đau khổ không thể nói ra, thái độ của bà Lâm với anh rất kỳ lạ, điều này đã khiến địa vị trong gia đình của anh bị thay đổi.
Xét trên một khía cạnh nào đó thì họ rất giống nhau.
- Anh tốt nghiệp trước em rồi đi Mỹ học quản lý doanh nghiệp, em thì khăng khăng đòi học diễn xuất, trước khi em học đại học, anh đã vội vàng về tiễn em đi học, sau đó anh hôn em. Đó là nụ hôn đầu của chúng ta.
- Em nói sai rồi, em hôn anh trước.
Nhạc Yên Nhi đang kể thì bị Lâm Đông Lục ngắt lời
- Gì cơ?
Cô kinh ngạc nhìn anh:
- Anh... anh nhớ ra rồi?
- Em nói đến đâu thì anh nhớ đến đấy, anh nhớ khi ấy mắt em đã đỏ hoe nhưng nhất định không chịu khóc, anh đau lòng vô cùng. Loa thông báo cứ giục giã đăng ký, em cắn môi chuẩn bị đi, mới đi hai bước, em đột nhiên quay lại, kéo cổ áo anh xuống, hôn.
Có đôi khi ký ức kỳ lạ như thế đấy.
Lâm Đông Lục đau đầu muốn chết, anh muốn bắt được mảnh ký ức chợt lóe lên nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
Bây giờ, Nhạc Yên Nhi kể ra như vậy, những ký ức rối như tò vò được cô gỡ ra, sau đó mọi thứ trở nên thật đơn giản.
Nhạc Yên Nhi cười khẽ, gật đầu:
- Đúng là như thế, em nghĩ dù sao cũng phải đi rồi, không sợ xấu hổ. Ai ngờ anh không cho em hôn, còn nói chuyện hôn môi là chuyện con trai phải chủ động.
Sau đó, Lâm Đông Lục chủ động thật.
Anh đặt tay lên đầu cô, hôn xuống môi cô.
Tình cảm của thiếu niên luôn trong sáng như thế đấy.
- Sau đó chúng ta khó có thể gặp được nhau. Nhà họ Cố không cho em học diễn xuất nên đã cắt hoàn toàn trợ cấp kinh tế của em, em chỉ đành đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt và học phí, quay quảng cáo rồi đóng vai phụ chẳng hạn. Anh biết thì giận dữ vô cùng, anh cũng biết là em sẽ không lấy tiền của anh, vậy nên anh bảo rằng anh sẽ cho em vay, chờ em tốt nghiệp rồi trả lại anh. Tóm lại là em có thể tiếp tục đi học đều do may mắn nhận được giúp đỡ của anh. Cứ nghỉ hè là lúc vui nhất, anh có thể về nước, chúng ta cũng có cơ hội hẹn hò. Hai chúng ta đều thích yên tĩnh nên luôn xem phim cùng nhau, em không thích nấu cơm nên anh học nấu, sau này còn nấu khá ngon nữa.
Lâm Đông Lục tiếp lời:
- Vì em cứ đòi ăn bít tết ở nhà hàng kia nhưng anh không đi cùng được, vậy là đành học nấu cho em. Anh biết nấu cơm là do hồi ấy học được, sau khi quên em, anh cũng chưa xuống bếp thêm lần nào, anh cứ tưởng anh không biết nấu cơm đấy.
Anh thất thần nhìn tay mình.
Chưa bao giờ anh nghĩ rằng đôi tay này lại có ngày nấu cơm vì một người con gái.
- Hai chúng ta yêu xa nhưng anh cũng hay gọi điện thoại cho em. Khi ấy bạn bè em luôn hỏi có phải bạn trai em sống trong điện thoại không. Mỗi lần sinh nhật em, anh sẽ gọi video, đặt trước bánh sinh nhật, gửi quà, thế nhưng lại chẳng thể ở bên em.
Giọng nói cô nhuốm màu buồn bã.
- Lâm Đông Lục, cho dù anh không quên em thì chúng ta cũng không ở bên nhau được, anh còn chưa hiểu điều ấy hay sao?
Lâm Đông Lục kinh ngạc nhìn cô, ký ức năm xưa như đèn kéo quân hiện ra trước mắt.
Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói của Nhạc Yên Nhi.
Bạn trai ở trong điện thoại à?
Sinh nhật cô, anh cũng không thể ở bên.
Họ không thể bên nhau.
Những lời này như sắt thép bị nung nóng, đè mạnh vào lòng Lâm Đông Lục.
Lúc đầu, đây là chuyện tình yêu của anh và Nhạc Yên Nhi.
Một tình yêu dùng điện thoại di động để kết nối, mỏng manh như vậy, yếu ớt như vậy.
Dù họ yêu người kia tha thiết, cũng cố gắng để tới gần đối phương, nhưng họ quá yếu đuối, họ không thể chống cự lại hiện thực.
- Đây mới là điều em muốn nói với anh nhỉ.
Lâm Đông Lục cười khổ, một nụ cười không thể che giấu đau thương.