Nhạc Yên Nhi nói với giọng buồn bực.
Khóe miệng Dạ Đình Sâm nhếch lên một nụ cười yêu chiều:
- Vì chuyện của cô ấy và Bạch Kính Thần à?
- Vâng.
- Được rồi, ông xã biết em tủi thân, cho em mượn ngực anh đấy.
Nói xong, Dạ Đình Sâm ôm ngay cô vào lòng mà không cần hỏi xem cô có muốn hay không.
Nhạc Yên Nhi không nhịn được bĩu môi:
- Được rồi, vốn em rất buồn, nhưng bây giờ không buồn nổi nữa. Chuyện của họ cứ để tự họ giải quyết đi, người ngoài nói gì cũng vô dụng. Em lo chuyện của mình thì tốt hơn, hiếm khi qua đây, em cũng không muốn làm mọi người khó xử, vì thế em sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt.
- Ngoan quá, nếu không muốn ra ngoài thì cứ ở lại đây xem anh nấu cơm, trên mạng nói lúc nấu ăn đàn ông đẹp trai nhất, em thấy đúng không?
Hắn nghiêm túc hỏi.
Nhạc Yên Nhi lườm hắn một cái:
- Dạ thiếu này, anh cũng bắt đầu đọc mấy cái tin vớ vẩn thế à?
- Ừ, năng lực bẩm sinh không đủ nên chỉ đành cố gắng thôi. Anh xếp tận thứ mười, nguy cơ rất lớn, không cố gắng sao được?
Hắn cười mỉm rồi cầm dao bắt đầu thái khoai tây.
Trước đây Nhạc Yên Nhi cũng từng nhìn thấy đầu bếp thái rau củ trên TV, động tác trôi chảy trông rất ngầu, bây giờ Dạ Đình Sâm không hề kém hơn chút nào.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy khoai tây ngon hơn nhiều.
Quả nhiên người đẹp có thể làm tan cơn giận.
Chẳng mấy chốc Dạ Đình Sâm đã nấu xong cơm trưa, Nhạc Yên Nhi thì cố giả vờ như không có chuyện gì, Dư San San cũng thấy lúc nãy mình hơi nặng lời nên áy náy, mọi người nói với nhau vài câu, cứ như chưa từng xảy ra chuyện cãi nhau lúc nãy.
Cả nhà Nhạc Yên Nhi ở lại ăn xong cơm tối rồi mới về, Dư San San đi xuống tiễn khách, lúc quay lại nhìn thấy Bạch Kính Thần ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng anh nở nụ cười thư thái trông vô cùng quyến rũ.
Hiếm khi anh ta cười vui vẻ như thế.
Cô bèn đi qua, nằm lên trên ghế sofa như một thói quen rồi ôm lấy cánh tay, gối đầu lên chân Bạch Kính Thần, cô giương đôi mắt sáng của mình lên nhìn anh ta.
- Đang xem ảnh của người đẹp nào mà vui thế?
- Lúc trước anh bảo Nhạc Yên Nhi cho xem ảnh hồi nhỏ của Vãn Vãn, từ hồi con bé còn nhỏ đã nhìn ra là giống anh cả rồi! Nếu là con trai chắc chắn sẽ rất đẹp trai, là con gái cũng đẹp, ngũ quan rõ ràng, mặt mày nhu hòa, lớn lên chắc chắn sẽ là một người đẹp tiêu chuẩn. Anh đang nghĩ, đợi khi Vãn Vãn lớn lên có phải anh sẽ được nhìn thấy dáng vẻ nam cải nữ trang của anh cả hay không.
Dư San San cũng ngó đầu sang nhìn.
- Anh nói thế làm em cũng tò mò, không biết lúc lớn trông Vãn Vãn thế nào.
Nghĩ đến chuyện tương lai, đột nhiên Dư San San lại cảm thấy thật vi diệu, bé gái sẽ giống mẹ hơn hay giống cha hơn, tâm trạng chờ mong khẩn trương này thật khó nói thành lời.
- San San, em nói xem về sau con của chúng ta sẽ như thế nào?
Bạch Kính Thần xúc động, không kìm nén nổi lòng mà hỏi.
Dư San San vốn vẫn đang giương môi mỉm cười, gương mặt chứa đầy vẻ dịu dàng.
Vô cùng xinh đẹp.
Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của anh ta, nụ cười của cô từ từ tắt ngấm.
Bạch Kính Thần nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng của cô, cô giống như một bông hồng có gai, xinh đẹp nhưng đầy gai góc.
Gai của cô ấy không phải là loại gai dễ gãy của các loại hoa.
Mà là gai của nhím, chúng mọc khắp nơi trên người cô, lần nào đến gần cô chúng cũng đâm sâu vào trong người anh ta, đợi lần sau tiếp tục đến gần, những cái gai đó vẫn còn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, anh ta cũng không hiểu tại sao mình kiên trì được tới giờ.
- San San, có lúc anh cảm thấy, trước khi gặp em anh đã từng đùa giỡn tình cảm của quá nhiều cô gái, ông trời cũng không thể nhẫn nhịn được nên mới phái em xuống để đòi nợ anh. Anh tưởng rằng mấy năm qua anh đã trả đủ nợ rồi, nhưng… hình như không phải, nếu như em không muốn gả cho anh, vậy, sinh cho anh một đứa con có được không? Như thế anh cũng có lý do để đối phó với người nhà…
- Xin lỗi anh…
Anh ta còn chưa nói xong, Dư San San đã buồn bã đáp lại bằng ba chữ.
Nó giống như một lưỡi đao không ngừng cứa vào trái tim anh ta.
Cô từ chối đầy quyết đoán, cứ như không biết lời nói của mình làm tổn thương đến người khác thé nào vậy.
Anh ta hơi giương môi lên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng.
Anh ta chỉ dịu dàng nâng cô dậy, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Cô tươi cười rất xinh đẹp, đẹp như chưa từng cảm nhận được sự bi thương.
Cô cho anh bao nhiêu ngọt ngào thì cũng gây ra bấy nhiêu thương đau.
Bạch Kính Thần đã không còn gì để nói với Dư San San nữa.
Dư San San nhìn theo bóng lưng của Bạch Kính Thần, không biết bắt đầu từ khi nào, hơi thở của anh đã trở nên nặng nề đến thế, quanh người anh luôn ẩn chứa sự bi thương không thể hóa giải.
Tuy rằng anh vẫn thích tiệc tùng, vẫn thích mỉm cười xấu xa, nhưng… mãi mãi không còn cảm giác như năm đó nữa.
Năm đó, ít nhất anh còn vui vẻ, còn bây giờ anh giống như một người đang uống thuốc độc để giải khát.
Nhưng…
Cô thật sự không thể hứa hẹn được điều gì.
Bàn tay nhỏ bé của cô từ từ chuyển đến bụng, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
- Bạch Kính Thần, anh có biết không, từ rất lâu rất lâu trước kia, em đã không thể trở thành một người mẹ được nữa. Anh nói xem… anh lấy một người phụ nữ không thể sinh con về có ích gì đâu? Có lẽ Yên Nhi nói đúng, em nên để anh đi, không thể tiếp tục ích kỷ nữa!
Dư San San đứng dậy đi đến phòng anh ta, cô gõ cửa và nói:
- Buổi tối em phải đến công ty một chuyến, không trở về nhà nữa, anh tự giải quyết bữa sáng đi nhé, biết chưa?
- Ừ.
Giọng nói của Bạch Kính Thần truyền từ trong phòng ra.
Trong nhất thời, cả hai đều trầm mặc.
Dư San San dùng sức cắn chặt môi, không rõ màu sắc đỏ tươi trên môi cô là màu của thỏi son mới mua hay là màu của máu tươi.
Cô nắm chặt tay lại,qua một hồi mới lấy hết dũng khí ra nói:
- Bạch Kính Thần, anh đã ba mươi ba rồi, không còn trẻ nữa, đã đến lúc suy nghĩ tới chuyện kết hôn rồi chứ?
Đúng thế, bất tri bất giác anh đã ở bên cô năm năm, bây giờ anh đã ba mươi ba rồi, con của Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm đã lớn rồi, còn anh…
Cô đã quá bất công với anh.
Nhưng, tình yêu vốn là ích kỷ, cô không thể khống chế nổi bản thân thì biết làm sao đây?
Cô cũng hận bản thân mình, nhưng cô không thể thoát ra được.
Không thể thoát ra khỏi hơi thở của anh, sự tốt đẹp của anh, thậm chí mỗi ngày cô đã quen tỉnh dậy trong cái ôm của anh.
Câu hỏi của cô như đá chìm xuống biển, người đàn ông trong phòng mãi không trả lời cô.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói.
- Thực ra anh không còn trẻ nữa, hãy tìm một cô gái để kết hôn đi, cha mẹ anh đều ở nước ngoài, một mình anh ở lại đây cũng không hay. Hay là anh về đi… lần trước em vô tình nhìn thấy máy tính của anh, em biết cha mẹ anh đã giúp anh tìm được rất nhiều cô gái xuất sắc, chắc chắn sẽ có một người xứng với thân phận địa vị của anh, với lại trước giờ mắt nhìn của anh rất tốt, em cũng không lo anh vớ phải một người quái dị làm ảnh hưởng tới đời sau…
Cô cố nói bằng giọng vui vẻ, không ngờ cánh cửa trước mặt đột nhiên bật mở, Bạch Kính Thần xuất hiện với gương mặt tái xanh đầy phẫn nộ.
- Dư San San, có phải em tưởng rằng anh không có trái tim nên có thể tùy ý làm tổn thương anh không?