Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nói, hắn ưu nhã vắt chéo chân, hai tay vòng trước ngực, rất thần bí và hờ hững.
Khuôn mặt đẹp kia không có bất cứ cảm xúc nào, vẫn bình thản khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Nhạc Yên Nhi nén đau xót trong lòng, thờ dài nói:
- Em không đồng ý ly hôn! Em không có sai lầm gì, vợ chồng mình cũng không có vấn đề gì về mặt tình cảm thì vì sao phải ly hôn? Trong nhà này cũng có phần của em, muốn đuổi em đi không dễ thế đâu.
- Tôi sẽ mời luật sư.
- Tùy anh, nhưng trước khi ra tòa, em vẫn là vợ anh.
Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, không hề nhượng bộ.
Hai người nhìn nhau, không khí như đông cứng lại.
Đúng lúc này, Đỗ Hồng Tuyết mở cửa ra.
Thấy Nhạc Yên Nhi đang ngồi trên giường, cô ta trợn trừng mắt:
- Cô đang làm gì?
Nhạc Yên Nhi liếc nhìn cô ta, bình tĩnh đáp:
- Đây là phòng tôi, tôi muốn làm gì thì làm đó.
- Cô...
- Anh sẽ để Trần Lạc xử lý chuyện của cô ta, không còn sớm nữa, anh đưa em đi ăn cơm.
Dạ Đình Sâm không hề nhìn người phía sau, nói.
Đỗ Hồng Tuyết thấy hắn không để ý tới Nhạc Yên Nhi thì bình tĩnh lại, vội gật đầu.
Nhưng khi thấy Nhạc Yên Nhi cũng hờ hững, cô ta lại bất mãn:
- Đình Sâm, cô ta khinh người quá đáng.
- Mặc kệ cô ta, đi thôi.
- Được, ăn cơm mới quan trọng.
Đỗ Hồng Tuyết cố ý rúc vào ngực hắn để Nhạc Yên Nhi nhìn.
Dù đang cười nhưng trái tim Nhạc Yên Nhi lại rỉ máu.
Lại là cảm giác đó.
Khi trước, lúc Lâm Đông Lục ở bên Bạch Nhược Mai và quên cô, cô thấy họ thân mật bên nhau, trái tim cũng rỉ máu thế này.
Lần này cô còn đau hơn, thậm chí là đau thấu tim gan.
Nhìn họ rời đi, cô không kiềm chế được nữa, nước mắt bắt đầu lã chã tuôn rơi.
Cô đứng dậy, đặt hết ảnh và sách vào túi rồi cất trong tủ quần áo. Sau đó, cô lau nước mắt, gọi cho Trần Lạc:
- Tra cho tôi xem họ tới nhà hàng nào, tôi sẽ lập tức đuổi theo.
Cô chính là gián đập không chết, chưa mất hết can đảm, cô sẽ không buông tay.
Trần Lạc mau chóng tra ra địa chỉ, anh lái xe đưa Nhạc Yên Nhi tới đó.
Đây là một nhà hàng Pháp có phong cách rất riêng, mọi người đều nói tiếng Pháp, trên cơ bản, họ đều là những người có văn hóa.
Nhạc Yên Nhi chưa học xong tiếng Pháp nhưng cũng có thể cố gắng giao lưu vài câu.
Cô vừa liếc nhìn đã thấy hai người bọn họ trong một góc, Nhạc Yên Nhi cắn môi.
Dạ Đình Sâm khốn nạn! Đang yên đang lành mà đưa người khác tới nơi vắng vẻ tối mù làm gì? Không thấy Đỗ Hồng Tuyết như sắp ăn thịt anh đến nơi à?
Đồ đần, đồ đần, đồ đần!
Dù lòng đau nhưng cắt nhưng cô vẫn bước qua, cô chọn một vị trí rất đẹp, ngay đối diện bọn họ. Đỗ Hồng Tuyết thì quay lưng về phía cô, còn Dạ Đình Sâm thì đối mặt với cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhạc Yên Nhi mong đợi nhìn hắn, thế nhưng hắn lại cúi xuống, chăm chú dùng bữa.
Cô buồn bã không nhìn nữa.
Phục vụ tới hỏi cô muốn ăn gì.
Cô làm gì còn tâm tư ăn với uống, ngay khi đang qua loa gọi món, cô thấy Dạ Đình Sâm đứng lên, xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Tim cô bỗng đập thình thịch.
Nhạc Yên Nhi vội đứng lên, phục vụ đứng bên cạnh thì kêu lên:
- Cô ơi, cô còn chưa chọn món mà.
- Tôi đi vệ sinh, đợi lát nữa nhé.
Cô nói khẽ vì sợ Đỗ Hồng Tuyết nhận ra.
Nhạc Yên Nhi lén lút như kẻ trộm đi tới phòng vệ sinh. Vệ sinh nam nữ đối diện nhau, cô cắn môi, vọt vào phòng vệ sinh nam.
Dạ Đình Sâm đang đứng rửa tay.
Những người đàn ông bên trong thấy một cô gái xông vào thì hoảng hốt che đũng quần lại, xoay người kéo khóa, mắng:
- Đồ thần kinh, đây là nhà vệ sinh nam!
Nhạc Yên Nhi mặc kệ lời bọn họ, cô đi thẳng tới chỗ Dạ Đình Sâm, hắn vẫn bình tĩnh rửa tay.
- Vợ tôi thích xông vào phòng vệ sinh nam à?
Dạ Đình Sâm nhìn cô gái đang đỏ mặt tía tai trong gương, hắn lạnh nhạt rút giấy lau tay.
Mỗi động tác đều cực kỳ ưu nhã.
Nhạc Yên Nhi hít sâu, chế giễu thì chế giễu đi!
Cô lấy can đảm nói:
- Chúng ta nói chuyện được không?
- Có vẻ như chúng ta chẳng có chuyện gì để nói. Cô tự nguyện ly hôn là tốt nhất, nếu không thì ra tòa, tôi sẽ theo cô. Sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta ly hôn thôi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì tim đau quặn thắt.
Nhưng cô không khóc. Nếu bây giờ vừa bắt đầu đã khóc thì mai này lại phải khóc thêm rồi!
Cô đè nén nỗi đau trong lòng mà nhìn hắn, kích động nói:
- Dạ Đình Sâm, hẳn là anh biết mình mất trí nhớ nên mới quên em. Chuyện này không sao cả, em có thể giúp anh nhớ lại mà! Cho bản thân một cơ hội được không?
- Vì sao tôi phải cho cô cơ hội? Người tôi yêu là Y Bạch.
Ánh mắt hắn nhìn cô qua gương.
Dạ Đình Sâm thấy mắt Nhạc Yên Nhi đỏ hồng, rõ ràng đã sắp khóc đến nơi nhưng nhất định không chịu rơi lệ, thậm chí còn cắn môi chịu đựng, hắn thấy đau lòng.
Nhưng đôi mắt phượng kia không hề lộ ra bất cứ tình cảm nào cả.
Với lời nói của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi không tin, bởi lẽ lúc Lâm Đông Lục quên cô, anh cũng nói vậy. Đây không phải sự thật!
Cô lắc đầu:
- Lúc trước, em biết Đỗ Hồng Tuyết là Mạnh Y Bạch nên mới muốn ra đi để tác hợp cho hai người, nhưng anh đã giữ em lại, anh yêu em! Chỉ là giờ anh quên mất em mà thôi, anh có thể cho bản thân một cơ hội, cũng là cho em một cơ hội không? Đừng... đừng bỏ lỡ như thế, được không?
Giọng cô dè dặt, mang theo khẩn cầu hèn mọn.
Hắn luôn nói cô bất công mà? Cô có thể theo đuổi Lâm Đông Lục như vậy mà lại chẳng hề giữ hắn lại.
Bây giờ hắn phải hiểu rõ rồi chứ?
- Ai biết ký ức của tôi có trở lại hay không? Tôi chỉ biết bây giờ tôi yêu cô ấy nhất, còn cô thì tôi chẳng nhớ nổi tên. Kể cả tôi yêu cô thì đó cũng là việc trước kia rồi, bây giờ tôi yêu người khác! Cô không đồng ý ly hôn trong hòa bình thì chúng ta khởi tố đi, luật sư của tôi sẽ tới tìm cô.
Hắn quay mặt đi, không đối diện với cô.
Nhạc Yên Nhi lau nước mắt, gật đầu:
- Được, vậy chúng ta thương lượng chuyện phân chia tài sản đi.
- Những việc này luật sư của tôi sẽ nói cho cô biết.
- OK, trước khi có kết quả từ phía pháp luật, tôi vẫn là vợ hợp pháp của anh. Tôi không có nơi ở nên vẫn ở lại nhà, được chứ?