Hắn hơi ngập ngừng, giống như đang nghĩ tới việc trong tương lai mình sẽ có một đứa con giống Minh Tinh Tinh, chắc chắn hắn sẽ treo ngược nó lên rồi cho ăn đòn!
Dứt lời, hắn hung dữ nhìn về bé con đang ăn luôn mồm đằng sau Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi cười khanh khách, cô không nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ là trai hay gái cô cũng vẫn yêu.
Về sau họ sẽ thực sự thành một nhà ba người, chỉ nghĩ thế thôi, Nhạc Yên Nhi đã thấy vui rồi.
Ăn xong, cô đưa Minh Tinh Tinh về phòng, dỗ cho nó ngủ rồi mới quay lại phòng mình.
Lưng cô có vết thương nên không tiện tắm, Dạ Đình Sâm vẫn luôn bôi thuốc giúp cô.
Nhạc Yên Nhi đã rất mệt mỏi nên sau khi tắm xong, vừa trèo lên giường một lát là cô đã chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông bên cạnh thấy gương mặt say ngủ của cô, hắn cảm thấy tim mình đầy ắp.
Thứ cảm xúc đó gọi là hạnh phúc.
Bây giờ, hắn rất hạnh phúc.
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại kêu lên, dù Dạ Đình Sâm kịp thời tắt chuông nhưng tiếng động đột ngột vẫn quấy rầy đến giấc ngủ của Nhạc Yên Nhi.
Chẳng biết đang tỉnh hay mơ, cô khẽ hỏi:
- Ai... ai thế?
Hỏi một câu rồi im lặng, có lẽ cô đã lại ngủ rồi.
Dạ Đình Sâm nhíu mày, hắn hôn lên trán cô rồi mới rời giường nghe điện thoại.
- Có chuyện gì?
- Thưa ngài, cô gái ngài đưa tới hôm qua đã phát sốt lúc nửa đêm, cô ấy luôn luôn gọi tên ngài. Vì cô ấy giãy giụa quá mạnh nên không thể tiêm thuốc an thần, hơn nữa cũng đã chọc kim sai vị trí nhiều lần. Ngài... ngài... ngài có muốn tới không ạ?
Người kia do dự nói.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn về phía người đang say ngủ, nhíu mày.
Hắn vừa định từ chối, chẳng ngờ đầu dây bên kia lại vội vàng nói tiếp:
- Thưa ngài... Nếu sốt cao không ngừng thế này, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Câu nói này đã thành công khiến Dạ Đình Sâm không thể nói lời từ chối.
Im lặng vài giây, hắn đáp:
- Tôi tới ngay.
Đêm nay Nhạc Yên Nhi ngủ rất say, dù mệt nhưng cảm giác mệt mỏi cũng không quá rõ ràng.
Sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt vào lúc năm giờ sáng, phản ứng đầu tiên là sờ bên cạnh, theo lẽ thường thì lúc này Dạ Đình Sâm chắc chắn vẫn còn trên giường.
Nhưng bên giường trống trơn, chăn đệm đã lạnh chứng tỏ hắn đã sớm rời đi.
Nhạc Yên Nhi bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn xuống giường, vô cùng nghi hoặc. Mới sáng sớm mà hắn đã đi đâu? Chẳng lẽ là xuống nhà?
Cô thay đồ, ra khỏi phòng. Mới năm giờ sáng, người giúp việc còn chưa tới, biệt thự rất yên tĩnh.
Dưới nhà cũng không có ai.
Dạ Đình Sâm đi đâu rồi?
Cô gọi điện thoại cho hắn, chẳng bao lâu đã có người nghe:
- Chồng ơi, bây giờ anh ở đâu thế? Anh đi từ sớm à?
- Bạn anh xảy ra chút chuyện, anh phải tới, lúc anh đi thì em còn đang ngủ nên anh không quấy rầy.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như trước nhưng Nhạc Yên Nhi nhạy cảm phát hiện ra trong đó có sự mệt mỏi, điều này chứng minh đêm qua hắn không ngủ ngon, hoặc là cả đêm không ngủ.
Sau khi tới Anh, mối quan hệ xã giao của Nhạc Yên Nhi rất ít, cô luôn cho rằng bạn của Dạ Đình Sâm là nam nên sẽ không để ý. Hơn nữa, cô cũng không phải kiểu đàn bà càn quấy, người đàn ông của cô nói mệt, vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn im lặng.
Chẳng qua...
- Hôm nay Vị Ương bảo sẽ đi xem giáo đường, vậy anh có về không?
Giọng nói cô mang theo chờ mong và dè dặt.
Một việc vốn là hiển nhiên nhưng bây giờ Nhạc Yên Nhi lại không dám chắc, Dạ Đình Sâm không bao giờ vắng mặt trong bất kỳ sự kiện nào liên quan tới cô, thế nhưng hai lần đột ngột rời đi của hắn khiến cô cảm thấy lo lắng, không biết hắn có còn cùng cô đi xem lễ đường được không.
Hai chữ "lễ đường" như sấm bên tai Dạ Đình Sâm, hắn bỗng nhớ ra hôm qua mình phải làm gì.
Hắn đã cố ý chuẩn bị một bất ngờ, muốn đưa Nhạc Yên Nhi đi chọn áo cưới, chẳng ngờ cú điện thoại chết tiệt kia đã làm hắn quên một việc quan trọng như vậy.
Vậy Nhạc Yên Nhi đã trải qua ngày hôm qua thế nào?
Cô không nói gì, hắn lại quên đi!
- Anh về ngay đây, đợi lát nữa cùng đi.
- Vậy em ở nhà chờ anh.
Cúp máy xong, Dạ Đình Sâm nhìn phòng bệnh rồi hỏi bác sĩ:
- Tình hình sao rồi?
- Cảm xúc của bệnh nhân đã ổn định lại, có thể tỉnh lại trong mấy ngày này.
- Vậy làm phiền bác sĩ quan tâm chăm sóc, tôi có việc phải đi, nếu ở đây xảy ra chuyện gì cứ gọi cho tôi.
- Vâng, thưa ngài.
Bác sĩ cũng nhận ra hắn đang vội, tuy nhiên sự lo lắng và mệt mỏi qua một đêm này không phải giả vờ.
Nhưng ông ta không hề biết rằng người đàn ông này chính là Dạ Đình Sâm, vị chủ tịch đang nổi danh của tập đoàn LN, cũng không biết ấn tượng về sự cưng chiều vợ đến vô độ của hắn đã đi sâu vào lòng người thế nào.
Người trên giường bệnh lại không phải vợ hắn.
Hắn vội vàng rời đi là vì về với vợ, cùng vợ đi xem giáo đường tổ chức hôn lễ.
Chưa đầy một tiếng sau, Nhạc Yên Nhi thấy người đàn ông của mình mệt mỏi trở về.
Cô vội ra cửa đón, giúp hắn chuẩn bị dép trong nhà rồi đón lấy áo khoác của hắn, treo lên mắc. Sau đó, cô nhẹ nhàng hỏi:
- Anh về rồi, có mệt không? Đầu bếp nấu cơm xong rồi đấy. Em định xuống bếp nhưng nghĩ mình nấu không ngon, sợ Minh Minh không ăn nên em mới không làm nữa.
- Đã bảo em không cần xuống bếp mà.
Dạ Đình Sâm cưng chiều ôm lấy Nhạc Yên Nhi. Sau một đêm phải ngửi mùi thuốc sát trùng, bây giờ được ngửi hương thơm trên người cô, hắn bỗng cảm thấy say đắm, chỉ muốn ôm cô cả đời, mãi không buông tay.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời nói cưng chiều như thế thì cười:
- Dù anh không muốn để em nấu nhưng là người làm vợ, em vẫn mong chồng mình có thể ăn cơm mình nấu một lần đấy! À, bạn anh không sao chứ?
Nhạc Yên Nhi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người hắn.
Hắn tới bệnh viện? Bạn hắn bị thương à?
- Không sao rồi, hai hôm nay anh sơ sót với em quá, hôm qua vốn nên đi chọn áo cưới cùng em nhưng anh lại có việc đột xuất.
Dạ Đình Sâm rất hổ thẹn.
- Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu, là em đòi hỏi nhiều thôi. Anh bận bịu như vậy mà còn phải giải quyết mấy việc vặt vãnh, là em không nên quấn lấy anh mới đúng.
Cô vừa nói xong, Dạ Đình Sâm đã bất ngờ dừng bước rồi kéo cô vào lòng, cằm hắn đặt lên đỉnh đầu Nhạc Yên Nhi.