Cô ta vất vả bước tới trước mặt Dạ Đình Sâm, thấy gương mặt anh tuấn kia dù tái nhợt nhưng khí chất vẫn còn nguyên, cao quý, kiêu ngạo, lạnh lùng.
Cô ta ở cạnh hắn lâu như vậy, hắn diễn như thế mà vẫn không diễn giả thành thật, còn cô ta cứ bị đùa bỡn xoay quanh.
Vì sao?
Vì sao lại như thế? Dù đó là giấc mộng thì cũng quá ngắn ngủi? Vì sao không thể lâu hơn một chút?
Tại sao phải để cô ta biết sự thật?
Quá tàn nhẫn!
Đỗ Hồng Tuyết khóc, nước mắt nóng hổi chảy xuống, tay cô ta run run vươn về phía hắn nhưng lại bị né tránh.
- Tôi sẽ cho người đưa cô về thành phố A, cô có thể tiếp tục làm diễn viên, tôi cũng có thể giúp cô, hợp đồng giữa cô và Hoàn Vũ có thể tiếp tục như cũ. Nếu cô muốn làm việc khác cũng được, tôi sẽ cố gắng giúp.
- Dạ Đình Sâm, em muốn gì chẳng lẽ anh không biết sao?
Cô ta cười mỉa mai, chưa từ bỏ ý định lại gần.
Dạ Đình Sâm đứng lên, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng.
Đã không cần ngụy trang nữa, sự chán ghét của hắn bộc lộ rất rõ.
Có thể tiếp xúc thân mật với hắn chỉ có Nhạc Yên Nhi, chị gái của Đỗ Hồng Tuyết khi xưa cũng chỉ ở bên cạnh hắn, cùng lắm là ôm và nắm tay mà thôi.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ mình sẽ có được vinh dự đặc biệt đó?
- Dạ Đình Sâm, anh không muốn biết người kia là ai sao? Một Minh Thành đã khiến anh chật vật như vậy, chẳng lẽ anh không muốn biết ai là người đứng sau ông ta sao?
Nghe vậy, hắn nhíu mày.
Sao có thể không muốn, nhưng hắn cũng chẳng muốn tiếp xúc với cô ta.
- Nói điều kiện của cô đi.
- Ngủ với em!
Đỗ Hồng Tuyết nói thẳng:
- Em không phải Mạnh Y Bạch, thân thể vẫn trong sạch, thứ chị gái không cho được anh, em có thể!
Cô ta to gan bước tới để ôm chầm lấy hắn, nhưng hắn nghiêng người né đi khiến Đỗ Hồng Tuyết ngã nhào.
Mắt cô ta đỏ lên.
- Đàn ông các người quan tâm nhất chuyện mình có bao nhiêu phụ nữ mà? Anh chạm vào em, em không bắt anh chịu trách nhiệm, có bạn giường chẳng tốt hay sao? Chẳng lẽ dáng người em không hấp dẫn, em không đẹp hay sao?
Cô ta tức giận gào lên, nước mắt rơi lã chã. Đỗ Hồng Tuyết không hiểu vì sao mình lại thua, đến cùng thì cô ta không bằng Nhạc Yên Nhi ở đâu?
- Đừng so sánh tôi với người đàn ông khác, người phụ nữ của tôi chỉ có một, chỉ một mình Nhạc Yên Nhi!
Ánh mắt hung dữ của hắn nhìn Đỗ Hồng Tuyết.
- Cô bảo tôi phản bội Yên Nhi? Không đời nào. Người đâu, đưa cô Đỗ về thành phố A.
Hắn lạnh lùng quay người định đi.
Đỗ Hồng Tuyết run giọng:
- Thật ra em cũng không biết đó là ai, em có tiếp xúc với Minh Thành nhưng thế lực của ông ta không ở thành phố A, người bắt cóc Anjoye cũng không phải ông ta. Trước kia em từng nghe ông ta gọi điện thoại, ông ta cũng chỉ nghe theo người khác thôi. Vậy nên sau ông ta có ai không cũng chỉ là suy đoán của em. Anh không yêu em nhưng em không thể nhìn anh rơi vào nguy hiểm.
- Cảm ơn.
Dạ Đình Sâm nhìn lại rồi bước đi.
- Chờ đã!
Thấy hắn định đi, cô ta vội gọi lại, yếu đuối nhìn hắn:
- Có thể, có thể cho em biết rằng Nhạc Yên Nhi có điểm nào tốt, anh yêu điểm nào nhất ở cô ta không? Vì sao không ai thắng được cô ta? Vì sao chỉ có cô ta tiếp cận được anh?
Dạ Đình Sâm dừng bước.
- Không có lý do gì cả, tôi yêu cô ấy thôi.
Nói xong, hắn không do dự nữa mà đi thẳng.
Nếu phải nói kỹ thì đúng là hắn cũng không nói được.
Hắn không biết mình yêu từ khi nào, có lẽ là từ lần đầu gặp, hắn có phản ứng sinh lý với cô, có lẽ là sau khi ở bên nhau, tóm lại là yêu thôi, không có lý do gì cả.
Hắn sống trong yên lặng đã quen, trước kia, hắn không sợ cô đơn, kể cả khi ở cùng Mạnh Y Bạch, dù cảm giác rất thoải mái nhưng cô quá dịu dàng, ít khi đòi hỏi, cuộc sống cũng có quy luật riêng, khi họ ở bên nhau lại như không liên quan tới nhau, hắn nghĩ đó là yêu, có thể bên nhau trọn đời.
Nhưng sau khi gặp Nhạc Yên Nhi, hắn mới biết tình cảm của mình với Mạnh Y Bạch là tình bạn, là tình tri kỷ, còn có biết ơn vì ân cứu mạng.
Ở bên Nhạc Yên Nhi mới có cảm giác là nhà.
Cô sẽ đòi đi siêu thị, đói bụng sẽ nấu bữa khuya, hỏi hắn muốn ăn cùng không, khi hắn làm việc muộn, cô dù mệt cũng sẽ để đèn chờ hắn.
Vợ hắn rất tùy hứng, rất ngang bướng, nhưng khi cái miệng nhỏ nũng nịu, lời nói khi cô vui vẻ có thể khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, nếu cô không vui sẽ chẳng thèm nhìn sắc mặt ai, muốn mắng là mắng.
Cô bị ấm ức sẽ không yếu thế, sẽ phản kháng lại dù sức lực yếu ớt.
Cô dám yêu dám hận, kéo hắn trở về từ địa ngục.
Nhưng hắn cảm thấy cô thế nào cũng được, biết quan tâm cũng tốt, tùy hứng cũng tốt, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là hắn đã không cầu thêm gì cả.
Sau khi ở bên cô, hắn mới hiểu mình không hề thích cô đơn, hắn yêu Nhạc Yên Nhi, muốn cùng cô trải qua những ngày tháng tốt đẹp, vậy thôi.
Bị Đỗ Hồng Tuyết hỏi vậy, hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ muốn gặp cô.
Dạ Đình Sâm về phòng nhưng Nhạc Yên Nhi không ở đó.
Lúc này, cô đang nằm trên ghế, tắm nắng ngoài bãi cỏ thì đột nhiên nghe thấy giọng của bác sĩ David, cô nhìn ra sau, thấy Anjoye đang đứng cạnh bác sĩ.
Một tuần không gặp, anh gầy đi nhiều.
- Cậu tới à? Đứng đó làm gì vậy?
Bác sĩ không hề biết Anjoye đứng sau Nhạc Yên Nhi là để nhìn lén cô, bây giờ nhìn thấy, cô lập tức hỏi thăm.
- Nhìn chị.
Anjoye nhìn Nhạc Yên Nhi, anh không né tránh mà bước thẳng về phía cô.
Nhạc Yên Nhi đứng lên, cảm thấy Anjoye thật xa lạ, không cười cũng không trêu ghẹo cô, anh mặc vest, trông rất chín chắn, điều này khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên.
- Cậu... cậu gầy quá...
Cô lúng túng hỏi thăm:
- Không ăn đúng bữa à? Hay làm việc mệt quá?
- Yên tâm, tôi không sao, không chết được.
Với Anjoye mà nói, chỉ cần chưa chết thì mọi chuyện đều nhỏ.
Lời này khiến Nhạc Yên Nhi cuống lên.
Cô nhíu mày, không vui:
- Chẳng lẽ chết mới gọi là có chuyện à? Chẳng tự thương tiếc lấy bản thân thì người khác sẽ không thương cậu đâu, may có bác sĩ David ở đây, cậu để ông ấy khám cho!
- Nhạc Yên Nhi, tôi xin chị đừng quan tâm tôi nữa.
Anjoye nhìn cô lo lắng, cảm thấy rất đau lòng, anh đau khổ nói.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
Anh trầm giọng:
- Với tôi mà nói, sự quan tâm của cô chính là tội nợ.
Mỗi lần thấy Nhạc Yên Nhi, những lời nói của mẹ anh lại văng vẳng bên tai, không thể xua tan.
Chúng đã sắp thành nỗi ám ảnh rồi!
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra nhìn Anjoye, cuối cùng, cô lùi lại một bước, hít sâu rồi nói:
- Xin lỗi, sau này tôi sẽ biến khỏi tầm mắt của cậu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trong suốt thời gian qua.
Nói xong, cô quay đi, Anjoye đứng sững ở đó, anh không dám quay đầu lại.
Tiếng bước chân mỗi lúc một xa, khoảng cách giữa họ cũng vậy.