Nhạc Yên Nhi lạnh giọng hỏi.
Julia tiến lên trước một bước, nắm chặt lấy cằm của cô, hình như tâm trạng của cô ta rất tốt:
- Cứ đợi rồi sẽ biết thôi, cô nhất định sẽ rất hài lòng đấy!
Đúng vào lúc này, giọng nói của cô gái bị phá tướng kia truyền từ cầu thang tới:
- Bà Dạ, ăn cơm thôi.
- Ồ? Xem ra hai người đã gặp nhau rồi, cũng không cần tôi phải phí công giới thiệu nữa nhỉ, cô biết thân phận của cô ta rồi mà còn có thể thản nhiên như thế, tôi đúng là đã coi thường cô rồi.
- Cô nói thế là ý gì?
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt nhìn sang cô gái kia, phát hiện ra ánh mắt của cô ấy lóe lên, dường như rất sợ hãi những lời tiếp theo của Julia.
Julia hơi kinh ngạc, nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ra, cười ha ha nói:
- Xem ra cô vẫn còn chưa biết nhỉ, vậy tôi đành tốn chút nước bọt nói cho cô biết cô gái đó là ai vậy!
- Cô ấy là ai?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
- Cô ta à, cô ta chính là người mà Dạ Đình Sâm nhớ mãi không quên,tìm kiếm suốt nhiều năm trời, Mạnh Y Bạch!
Mạnh Y Bạch…
Ba chữ này như sấm sét bổ vào đầu cô, khiến tai cô ù cả đi.
Cô nhìn chằm chằm cô gái đó, tuy rằng cô ấy đã không còn xinh đẹp như xưa nhưng đôi mắt lạnh nhạt của cô ấy giống như nước suối trong vắt lạnh lẽo bao quanh người cô.
- Sao… sao có thể thế được…
- Cô hỏi cô ta xem, hỏi xem cô ta có phải là Mạnh Y Bạch không.
Julia nhếch đôi môi đỏ lòm của mình lên mỉm cười, cô ta ‘tốt bụng’ nhắc nhở.
Nhạc Yên Nhi run rẩy bước tới, cô chỉ cảm thấy hai chân mình như đeo chì, nặng tựa ngàn cân.
Cuối cùng, cô đi tới chân cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang đứng trên bậc thang cao kia, đôi môi tái nhợt mất đi huyết sắc của cô mấp máy:
- Cô… cô là Mạnh Y Bạch ư? Là Mạnh Y Bạch bị mất tích năm đó…
Cô gái bị phá tướng kia bất đắc dĩ rũ mắt xuống, giọng nói cao vút bật khỏi môi cô ấy.
- Tôi đúng là Mạnh Y Bạch.
Bảy chữ này như một con dao chém dứt vọng tưởng của cô.
Trái tim Nhạc Yên Nhi như bị một tảng đá đè nặng, khiến cô không thể hô hấp được.
Nhưng, ngay sau đó cô gái kia lại nói:
- Tôi đúng là Mạnh Y Bạch nhưng tôi không quen Dạ Đình Sâm. Cô Julia trước giờ cứ nói tôi quen anh ta, nhưng tôi thật sự không biết. Người này hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong ký ức của tôi.
Cô ép bản thân mình phải bình tĩnh, cố dằn lại nỗi đau trong lòng để nói ra những lời đó.
Cô không quen Dạ Đình Sâm…
Mạnh Y Bạch hiện giờ không hề quen biết Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn lên, không hiểu cô ấy có ý gì.
Julia cũng nhíu mày thật chặt, không ngờ đến lúc mấu chốt này cô vẫn còn kiên trì nói như thế.
Thật đúng là…
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Julia tức giận rút roi ra, dùng sức quất thật mạnh về phía Mạnh Y Bạch.
Nhạc Yên Nhi đứng rất gần Mạnh Y Bạch nên cũng không may mắn thoát được, roi quất vào người cô rồi lại lướt qua, đánh vào người Mạnh Y Bạch.
Hiển nhiên cô ấy đau đớn hơn Nhạc Yên Nhi nhiều.
Cô đứng không vững, ngã từ trên cầu thang xuống.
Nhạc Yên Nhi bị dọa giật mình, không kịp lo cho mình mà chạy lên cứu người theo bản năng.
Cô xuất hiện kịp thời, giữ được Mạnh Y Bạch nên cô ấy không phải chịu nỗi khổ rơi xuống đó.
Julia nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được cười nhạo:
- Một người là bạn gái cũ một người là vợ hiện tại, cảnh tượng dìu dắt nhau như thế này thật sự khiến cho người ta cảm động, không biết Dạ Đình Sâm mà thấy cảnh này thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào! Tôi thật sự rất tò mò, liệu anh ấy sẽ chọn ai đây!
Những lời nói này còn đáng sợ hơn roi vừa nãy, nó đánh thẳng vào hai người, khiến cho cả hai cùng run rẩy.
Nhạc Yên Nhi buồn bã nhìn sang Mạnh Y Bạch, phát hiện ra cô ấy cũng đang nhìn mình.
Cô mỉm cười bất đắc dĩ, không nhiều lời mà chỉ nói:
- Tôi đỡ cô về.
Lần này, Julia không hề ngăn cản.
Nhạc Yên Nhi dìu Mạnh Y Bạch về phòng, căn phòng rất đơn sơ, thật khó tưởng tượng trong một ngôi nhà xa hoa thế này lại có một nơi đơn sơ đến thế.
Bên trong chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, ngoài ra không có thứ gì khác nữa.
Hơn nữa trong phòng không có gương, cũng không có mỹ phẩm dưỡng da, nó đơn giản đến mức đáng sợ.
- Cô sống ở đây ư?
- Ừ.
- Những vết thương trên người cô không phải bị chồng đánh mà là Julia đánh đúng không.
Sau khi đối chiếu với vết thương mới trên mặt Mạnh Y Bạch, cô liền biết vết sẹo trên mặt cô ấy từ đâu mà có.
Là bị roi đánh.
Không biết phải chịu bao nhiêu roi mới để lại vết sẹo sâu như thế.
- Thuốc đâu?
Nhạc Yên Nhi hỏi.
Vứt bỏ những thân phận kia, trong tình cảnh hiện tại, các cô phải biết bảo vệ đùm bọc nhau.
Mạnh Y Bạch lắc đầu, nói mình là bác sĩ, có thể tự xử lý được.
Cô lục dưới giường, lấy ra một cái hòm, bên trong có đủ mọi loại thuốc, Nhạc Yên Nhi thấy rất quen mắt, bởi vì trong biệt thự ở Anh cũng có một hòm thuốc như thế, thuốc men bên trong cũng được sắp xếp y hệt, bây giờ rốt cuộc cô cũng được gặp chính chủ rồi.
Cố áp chế sự khó chịu trong lòng xuống, bây giờ không phải là lúc để ghen tuông, làm thế nào để thoát khỏi đây mới là chuyện quan trọng.
Nhạc Yên Nhi không phải là bác sĩ, vì thế cô chỉ có thể giúp đun nước nóng, trước tiên Mạnh Y Bạch giúp Nhạc Yên Nhi xử lý vết thương, cô ấy bôi thuốc rất cẩn thận tỉ mỉ.
- Nếu hồi phục tốt thì sẽ không để lại vết sẹo sâu đâu, chỉ cần che một chút là sẽ không thấy nữa. Tôi sẽ giúp cô chú ý mặt ẩm thực, yên tâm đi.
- Cảm ơn cô.
Mạnh Y Bạch gật đầu thay như đáp lời rồi đi xử lý vết thương của mình.
Cô chỉ bôi thuốc chứ không hề băng bó, dường như không buồn để ý có để lại sẹo hay không.
- Thế này… không phải vết thương sẽ rất khó lành sao?
- Trên mặt tôi đã có nhiều vết sẹo thế rồi, có thêm một hai vết cũng chẳng sao cả.
Cô hờ hững đáp, trên mặt không có bất cứ vẻ đau khổ nào, cho dù cồn chạm vào vết thương cũng không kêu đau, cứ như hoàn toàn không cảm nhận được sự đau đớn vậy.
Sau khi xử lý vết thương xong, cô ấy nói:
- Cơm nấu xong rồi, cô về phòng ăn cơm trước đi, mùa đông cơm nước nguội nhanh lắm.
- Cô ăn chưa?
Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cùng ăn đi.
Nhạc Yên Nhi chủ động mời.
Mạnh Y Bạch ngẩn ra, giương mắt lên nhìn cô với vẻ kinh ngạc:
- Bà Dạ, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, tôi đúng là Mạnh Y Bạch nhưng tôi hoàn toàn không quen biết Dạ Đình Sâm, hơn nữa lời nói của Julia có thể tin được à? Đây đều là thủ đoạn của cô ta, nếu cô tin là bị lừa đấy.
- Cơm là do cô nấu, cô không ăn mà tôi lại ăn thì không được hay lắm. Mặc kệ cô có phải là Mạnh Y Bạch mà tôi biết không, tôi cũng phải cảm ơn cô. Cùng ăn đi, không có việc gì đâu.
- Nếu vậy thì… được thôi.
Cuối cùng, Mạnh Y Bạch gật đầu đồng ý.
Lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện, cả bầu không khí bị bao phủ bởi cảm giác rất quái dị.
Nhạc Yên Nhi cũng không biết mình có nên hỏi hay không, cuối cùng cô đành từ bỏ.
Sua khi ăn xong, Mạnh Y Bạch thu dọn chén bát rồi rời đi, không để cho cô có cơ hội giúp đỡ.
- Cô là ‘khách quý’ mà cô Julia mời tới, còn tôi chỉ là một người làm, mấy công việc chân tay này cứ để cho tôi.
Nói xong cô ấy liền xoay người đi ra ngoài.