Dạ Đình Sâm nghe vậy thì trong mắt lộ vẻ đau khổ, hắn nhớ lại lần Anjoye tìm mình ở thành phố A, việc đầu tiên cậu ta nói chính là sự thật năm xưa.
Anjoye không muốn giết người, cậu ta bắt cóc Mạnh Y Bạch là để khoe khoang năng lực, muốn ép Dạ Đình Sâm mà thôi, chẳng ngờ cậu ta bị chuốc thuốc trên thuyền, hôm sau tỉnh lại, Mạnh Y Bạch đã mất tích.
Cho tới ngày thứ bảy, Anjoye thấy một chiếc cano, trên cano là Mạnh Y Bạch đã bị chà đạp.
Ký ức cô hỗn loạn, tuy nhiên ý thức vẫn còn.
Cô nói mình đã dơ bẩn, đã bị xâm phạm, không muốn sống nữa.
Khi biết Dạ Đình Sâm đuổi theo, cô cảm thấy nhục nhã và tự ti, thấy mình không thể trở về bên cạnh hắn nên mới cầu xin Anjoye giúp mình. Cô chẳng còn sức để trèo lên lan can nữa.
Lúc đó, Anjoye thích cô gái này, anh đuổi theo Dạ Đình Sâm cả đời, hắn tốt với ai, anh sẽ muốn biết người đó thế nào, muốn biết cô có ưu điểm gì để được anh mình đối xử như vậy.
Có lẽ vì vậy mà anh yêu Mạnh Y Bạch, yêu Nhạc Yên Nhi. Điều này là không thể tránh khỏi.
Cuối cùng, anh hoàn thành tâm nguyện cho cô gái mình yêu, bởi anh biết dù lên bờ cô cũng chỉ muốn chết mà thôi.
Anh phối hợp diễn kịch với cô, trơ mắt nhìn cô nhảy xuống biển.
Có lẽ Anjoye không thể tha thứ cho mình nên mới không nói ra, cũng đối đầu với Dạ Đình Sâm nhiều năm như vậy.
Chuyện này có rất ít người biết, kể cả người khống chế Đỗ Hồng Tuyết.
Dạ Đình Sâm kể rõ chuyện, giấc mộng của Đỗ Hồng Tuyết như bọt biển, vỡ tan.
Những trí nhớ vốn thuộc về cô ta bỗng ào ạt xuất hiện.
Cha mẹ nuôi không có con nên nhận nuôi cô ta, ban đầu, cô ta rất hạnh phúc, nhưng tiệc vui chóng tàn, năm cô ta năm tuổi, mẹ nuôi có bầu, là một bé trai. Từ đó, từ công chúa trong nhà, cô ta biến thành kẻ bị ghét bỏ, cuộc sống rất khó khăn.
Lớn hơn một chút, vào cấp hai, cô ta nhận được mail của Mạnh Y Bạch hỏi thăm liệu mình có phải em gái cô không, nói ở viện có người liên hệ với cô, nhưng cô sợ sức khỏe mẹ không tốt, không chịu được cú sốc như vậy nên chưa dám nói.
Mạnh Y Bạch còn gửi kèm cả ảnh chụp.
Đỗ Hồng Tuyết nhìn người giống mình như đúc nhưng mặc toàn hàng hiệu, lần đầu tiên, cô ta biết ghen ghét là gì.
Đây là mọi thứ cô ta nên có!
Đỗ Hồng Tuyết chẳng nói gì, chỉ gửi ảnh mình đi.
Cô ta hy vọng tấm hình này sẽ làm tổn thương Mạnh Y Bạch, để nhà họ Mạnh biết họ đã làm sai điều gì.
Mạnh Y Bạch gửi mail tới ngay, cô rất vui mừng, mời Đỗ Hồng Tuyết tới Anh chơi.
Đỗ Hồng Tuyết không trả lời mail, cũng không muốn nói cho cha mẹ nuôi, cô ta chỉ mong dùng kiêu ngạo của mình để tạo ra một khoảng trời riêng, khiến người có lỗi với mình phải hối hận.
Dù cô ta không trả lời nhưng Mạnh Y Bạch luôn gửi mail tới.
Có lẽ là biết được tâm lý của em gái mình nên cô thường gửi những việc lặt vặt trong cuộc sống mình, mong hai người có thể rút ngắn khoảng cách.
Mạnh Y Bạch rất cố gắng, từ việc học đến việc tạo dựng các mối quan hệ, cô đều rất ưu tú. Cô cố gắng sống thật tốt, thế nhưng trong mắt Đỗ Hồng Tuyết thì đây chính là khoe khoang.
Cô ta có thể xuất ngoại, có công việc tốt, mình thì sao?
Muốn học đại học lại bị cha mẹ nuôi trách cứ tiêu xài hoang phí, cô ta chỉ có thể đóng vai phụ trong đoàn phim, gian nan gom góp tiền sinh hoạt.
Về sau Mạnh Y Bạch nói mình yêu một người đàn ông, hắn nói chuyện có duyên, lạnh lùng bình thản nhưng cô không thể ngăn lại lòng mình.
Đôi khi những con chữ là thứ rất thần kỳ, Đỗ Hồng Tuyết đọc mà có thể tưởng tượng ra người con trai kia.
Một người lạnh lùng và ưu tú như thế không thể xuất hiện bên cạnh cô ta.
Người kia tốn quý lại kiêu ngạo, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen sâu. Lần đầu gặp mặt, anh bị đạn bắn, Mạnh Y Bạch đang đoán xem bối cảnh của anh là gì.
Sau này, biết thân phận của anh, không chỉ Mạnh Y Bạch mà cả Đỗ Hồng Tuyết cũng giật mình.
Người thừa kế của LN.
Vì sao Mạnh Y Bạch lại may mắn như thế?
Vì sao cô ta có tất cả, còn mình chỉ có thể khốn khổ vì ăn no mặc ấm?
Cô ta nguyền rủa người chị gái chưa từng gặp mặt, mong chị gái mình bị tai nạn, trở nên đáng thương như mình.
Về sau, có một ngày, Mạnh Y Bạch không gửi mail nữa. Từ ấy về sau đều không gửi nữa.
Đỗ Hồng Tuyết biết hai người kia đã đính hôn, cô gửi mail cho Mạnh Y Bạch để hỏi thăm nhưng cũng không nhận được hồi âm.
Về sau, bản thân cô ta cũng quên đi, coi như mình nằm mơ.
Cho tới khi người kia tìm tới.
Chuyện cũ dần rõ ràng, Đỗ Hồng Tuyết nghẹn ngào khóc.
Mọi thứ đều là giả, nhưng tình yêu của cô ta là thật, cô ta đã yêu hắn từ rất lâu rồi.
- Từ đầu anh đã lừa em, luôn lừa em...
Cô ta không cam lòng tiếp nhận sự thật, tim đau quặn thắt.
Bây giờ cô ta mới nhận ra một việc, Dạ Đình Sâm luôn gọi cô ta là Y Bạch, chưa bao giờ gọi Hồng Tuyết. Cô ta có bảo hắn đổi, nhưng hắn không đồng ý.
Hắn thông minh như vậy, chưa bao giờ bị lừa, chỉ có mình ngu ngốc mới không nhận ra!
Đỗ Hồng Tuyết hít sâu, cô ta mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn, gằn từng chữ:
- Bây giờ tôi không muốn nghe những lời nói nhảm đó, anh muốn biết hung thủ mà? Vậy tôi nói cho anh nghe, đó chính là ngài Minh.
Minh Thành, em trai phu nhân Minh Tú, cũng là cậu hắn.
- Minh Tinh Tinh thì sao?
Hắn hỏi.
- Tinh Tinh? Nó chỉ là trẻ con thôi, Minh tiên sinh muốn biết chuyện của các người nên mới đưa nó sang. Nó chẳng biết gì cả nhưng người bên cạnh nó đều là người theo dõi. Nếu không thì nó đánh tôi, sao tôi phải nhịn? Nó không biết mình đang làm gì, cũng chưa bao giờ nghi ngờ cha mình.
- Vậy cô biết tại sao ông ta làm vậy không?
- Không, nhưng tôi biết ông ta cũng chỉ bị sai khiến thôi, sau Minh tiên sinh còn có một thế lực mạnh hơn, mục đich của người đó rất đơn giản, đó là phá hủy LN.
Đỗ Hồng Tuyết cười lạnh.
Dạ Đình Sâm nghe vậy, sắc mặt hắn nghiêm túc hẳn lên, lạnh lùng hỏi:
- Là ai?
Đỗ Hồng Tuyết không nói gì mà nhìn người sau lưng, ý ám chỉ rõ ràng.
Hắn nhíu mày:
- Các người ra ngoài trước đi.
- Vâng.
Khi vào đây, Đỗ Hồng Tuyết đã bị lúc soát toàn thân, cô ta không thể mang theo vũ khí nguy hiểm nên họ không hề lo lắng.