Trên khăn có mùi nồng sặc sụa, Nhạc Yên Nhi thầm biết không ổn, muốn nín thở nhưng đã chậm rồi. Cô vẫn hít phải một hơi rất sâu.
Thuốc mê có tác dụng ngay lập tức. Nhạc Yên Nhi cảm thấy lưỡi mình bắt đầu tê dại, sau đó ngay cả bộ não cũng trở nên chết lặng. Ý thức của cô tan rã, chỉ hai giây sau đã rơi vào hôn mê.
Hai gã kia đã chuẩn bị kĩ càng. Họ lấy một chiếc áo gió ra khỏi túi đeo bên người, bọc kín từ đầu tới chân Nhạc Yên Nhi lại. Rồi một gã ôm eo Nhạc Yên Nhi, để đầu cô dựa vào vai mình, tóc dài buông xuống che kín khuôn mặt, khiến cho ai nhìn vào cũng tưởng rằng họ là một đôi tình nhân.
Động tác của hai kẻ kia lưu loát và thuần thục, rõ ràng là đã quen làm việc này rồi.
Hai gã chia nhau một trái một phải, kéo Nhạc Yên Nhi vào thang máy.
Nhạc Yên Nhi mơ mơ màng màng, chẳng còn chút sức lực, muốn hô lên cũng không hô thành tiếng, chỉ đành mặc cho hai gã muốn làm gì thì làm.
Bọn họ đi ra tận bên ngoài khách sạn mà trên đường không bị ai ngăn trở, thậm chí còn chẳng có ai hỏi han. Hai gã vạm vỡ đưa Nhạc Yên Nhi đi một cách cực kì nhẹ nhàng.
Lòng Nhạc Yên Nhi trầm xuống.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cô nghe loáng thoáng thấy một trong hai gã kia nói vào điện thoại một câu:
- Bắt được rồi, không cần phải xử lý máy theo dõi nữa.
Những gã này… có chuẩn bị kĩ càng rồi mới ra tay.
Rốt cuộc thì bọn họ là ai…?
Nhạc Yên Nhi đau đầu đến mức không thể suy nghĩ được, thế nhưng cô lại không hoàn toàn ngất đi. Cô cảm thấy mình bị nhét vào ghế sau của một chiếc xe, đôi chân gập lại cực kì không thoải mái.
Bọn họ muốn đưa cô đi đâu?
Có lẽ hai gã kia coi thường Nhạc Yên Nhi là đàn bà con gái lại còn trúng thuốc mê, cho nên không cảnh giác lắm, vừa lái xe vừa nói chuyện rôm rả.
Anh Tiêu này, không ngờ chúng ta lại xong việc dễ thế nhỉ. Ờ, đám đại lục này vô dụng thật, chẳng có tí cảnh giác nào cả, bắt nó dễ như bắt gà ấy. Hahaha, thế mà tiểu thư còn không yên tâm, cứ dặn đi dặn lại mãi, tiểu thư nhát gan quá rồi… Đại lục… bọn họ là người Hương Giang!
Nhỏ ngôi sao này đẹp ghê, tí nữa mình xử lý nó thế nào đây anh? Sao? Đồ xôi thịt nhà mày lại ngứa tay à? Nó đẹp thật mà, lâu lắm em không luộc đứa nào đẹp thế này rồi! Người được gọi là “anh Tiêu” bật cười:
Tiểu thư bảo chúng ta chụp ảnh khỏa thân của nó, xong việc rồi ném cho các anh em chơi chút cũng được. Em cảm ơn anh Tiêu thay các anh em, nhất định phải xếp em ở trước đấy! …
Nằm nghe hai gã đàn ông thảo luận việc đem mình ra thay phiên nhau luộc là cảm giác gì?
Nhạc Yên Nhi chỉ thấy một luồng khí lạnh tràn lên sống lưng làm cả người rét buốt. Cô không nén nổi mà run lên cầm cập.
Đầu cô đặc quánh lại, thuốc mê và hơi cồn hòa cùng nhau khiến cô cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Thế nhưng cô vẫn cảnh cáo bản thân mình, không được phép ngất đi!
Nhạc Yên Nhi siết chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng tay chảy máu, cảm giác đau đớn khiến cho cô tỉnh táo hơn.
Nhạc Yên Nhi tích cóp sức lực mở to mắt ra nhìn xung quanh, thì nhận ra mình đang nằm trong một chiếc SUV. Hai gã đằng trước nói chuyện thoải mái, không ai nhận ra cô đã tỉnh rồi.
Có lẽ hai gã rất tự tin cho nên mới không trói Nhạc Yên Nhi lại, để mặc cô nằm ở ghế sau.
Nhạc Yên Nhi nhìn ánh đèn đường vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ xe. Cô biết hai gã kia muốn đưa mình về hang ổ.
Bây giờ cô còn không mang điện thoại, nếu bị bắt đi thật thì sẽ chẳng còn chút hi vọng nào.
Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng rồi dồn hết sức nhéo mạnh lên đùi mình, đau đến mức suýt nữa thì cô phải kêu lên thành tiếng.
Thế nhưng đau đớn lại giúp người ta tỉnh táo hơn. Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình đã có thêm chút sức lực rồi.
Cô chọn đúng thời cơ để mở cửa xe ngay khi nó dừng đèn đỏ, và rồi lảo đảo chạy xuống.
Vừa bước xuống đất thì cả người Nhạc Yên Nhi đã mềm oặt như bún, thế nhưng nghĩ đến việc đây là đường sống duy nhất thì cô lại cắn răng chạy về phía trước.
Đệt, A Cường, sao mày không trói nó? Anh có bảo em trói nó đâu! Hai gã vạm vỡ trách nhau một câu rồi tháo dây an toàn ra, nhảy xuống đuổi theo Nhạc Yên Nhi, không cần biết chỗ này có cho đỗ xe hay không.
Tình hình cơ thể của Nhạc Yên Nhi hiện giờ khiến cho cô không tài nào chạy nhanh được. Hai gã kia lại đều là đàn ông sức dài vai rộng, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô rồi.
Gã được gọi là anh Tiêu nổi cơn tam bành túm tóc Nhạc Yên Nhi đẩy ngã xuống đất rồi quăng cho cô một bạt tai.
- Con điếm chết tiệt, tao thương mà còn không biết phận, không trói mày mà mày dám chạy à?
Bàn tay anh Tiêu như cái quạt hương bồ, gã tát một cái làm cho hai mắt Nhạc Yên Nhi tối sầm lại, răng nanh cũng cắn rách da trong miệng khiến cho cả khoang miệng cô tanh nồng.
Gã vẫn còn chưa hết giận, còn toan đánh tiếp. A Cường sợ gã đánh chết cô nên phải ngăn gã lại.
- Anh Tiêu, hoàn thành nhiệm vụ tiểu thư giao quan trọng hơn, chúng ta đừng lằng nhằng mãi ở đây.
Anh Tiêu trợn mắt lườm Nhạc Yên Nhi rồi hung hăng nói:
- Trói chặt nó vào cho tao, tao cảnh cáo mày, mày ngoan ngoãn thì chụp ảnh xong tao tha, mày mà dám chạy nữa là ông chặt chân mày!
Buổi tối uống nhiều rượu cộng thêm hít phải thuốc mê, vừa rồi lại bị tát một cái như trời giáng, thân thể của Nhạc Yên Nhi đã gắng gượng đến cực hạn. Cô không còn sức để giãy dụa nữa, đành mặc cho A Cường và anh Tiêu trói nghiến tay chân mình lại rồi vác lên xe.
- Thả… thả tôi ra… tôi cho các anh… tiền…
Nhạc Yên Nhi nói một câu hàm hồ không rõ.
Cô nghe ra hai kẻ này được người ta thuê làm việc, thế thì chúng chỉ cần tiền mà thôi. Dù “tiểu thư” trong lời chúng nói cho chúng bao nhiêu tiền thì cô cũng có thể trả cao hơn.
A Cường nâng nửa thân trên của Nhạc Yên Nhi,. Gã nghe xong câu nói của cô thì bật cười ha hả như thể vừa mới nghe chuyện gì khôi hài lắm:
- Anh Tiểu, con ả này bảo nó sẽ cho chúng ta tiền này!
Anh Tiêu cười tàn nhẫn, nụ cười mang mùi tàn nhẫn:
- Tiền? Tao nói cho mày biết, mày chọc phải người không thể chọc vào rồi. Nếu cô ấy muốn cái mạng của mày thì mày mong sống cũng đừng hòng sống, mày nghĩ đây là chuyện mà tiền có thể giải quyết được hay sao?
Nhạc Yên Nhi ngây ra, người không thể chọc vào? Lần này lại là ai đây?
Cô còn chưa nghĩ ra duyên cớ thì đã bị nhét lại vào xe, lần này thì cô không thể động đậy được nữa.
- Lái xe đi! Không lề mề được nữa đâu!
Anh Tiêu ra lệnh một tiếng, chiếc SUV lao đi như bay.
Nhạc Yên Nhi tuyệt vọng. Cô bị bắt đi quá đột ngột, ngay cả nhân viên khách sạn có khi cũng không biết chứ đừng nói là liên hệ với Dạ Đình Sâm.
Hơn nữa đã muộn thế này rồi, làm gì còn ai đến phòng cô tìm cô cơ chứ. Vậy thì phải đến ngày mai họ mới phát hiện ra cô mất tích rồi.
Trong đêm dài vô tận này sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cả người Nhạc Yên Nhi lạnh ngắt.