Thấy cô về đôi mắt phượng lóe lên, hắn bảo:
- Chuẩn bị nước tắm hết rồi, chúng ta cùng giúp Tinh Tinh tắm thôi.
- Chúng ta…
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói hết Minh Tinh Tinh đã chớp mắt nhìn hắn:
- Anh Sâm cũng muốn tắm cùng à?
Thằng nhóc hơi hoảng, theo bản năng chui vào lòng Nhạc Yên Nhi.
Dạ Đình Sâm vẫn rất thản nhiên, trong mắt thậm chí còn có ý cười, giống như hắn chưa từng tức giận, nhìn thằng bé cũng rất ôn hòa.
- Ừ.
Nhưng chính sự dịu dàng này lại làm Minh Tinh Tinh run hết cả người.
Nhạc Yên Nhi không hề phát hiện ra điều gì bất thường, ngược lại còn tưởng Dạ Đình Sâm đã thay đổi thái độ với Minh Tinh Tinh nên rất vui vẻ.
Cô cúi xuống bảo thằng bé:
- Tinh Tinh cùng anh ấy tắm trước nhé, chị đi lấy ít đồ đã.
- Không... Không được đâu…
Đầu nó lắc như trống bỏi.
- Ngoan nào, anh sẽ giúp em tắm đến trắng trẻo thơm mềm mới thôi.
Khối băng Dạ Đình Sâm thế mà còn nở nụ cười, đáng tiếc trong mắt Minh Tinh Tinh thì nụ cười này đúng kiểu trong ngoài không đồng nhất, giống như sói già gian ác ấy, chắc chắn không có gì hay ho.
Nói xong cũng không để ý thằng nhóc sợ hãi thế nào, cứ giơ tay kéo nó lại gần.
Rồi hắn ngẩng lên nói với Nhạc Yên Nhi:
- Em làm gì cứ làm đi, chỗ này để tôi lo được rồi.
- Thế anh nhớ nhẹ tay nhé, da thịt trẻ con mềm lắm đấy, đừng dùng nhiều sức quá.
- Ừ, được rồi.
Hắn nói xong lập tức bước vào phòng, đợi Nhạc Yên Nhi đi xa mắt phượng bỗng lại lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn xoe của Minh Tinh Tinh:
- Chơi vui lắm phải không?
- Anh Sâm… chúng ta từ từ nói chuyện nha anh?
Minh Tinh Tinh đã không còn ai dựa vào, trước mặt Dạ Đình Sâm nó chỉ có thể cúi đầu ủ rũ.
Nhưng dù cúi đầu mà ánh mắt vẫn cứ liếc ngang liếc dọc như thể lại đang âm mưu gì đó.
- Tối nay em ngoan ngoãn tự ngủ, sáng sớm mai biết điều tự về nhà thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện.
Dạ Đình Sâm đáp rất lạnh nhạt.
Minh Tinh Tinh gật đầu ngay lập tức, nắm tay bé tí còn chỉ lên ngọn đèn trần mà thề:
- Em hứa với anh đêm nay sẽ tự ngủ một mình, sáng mai cũng về luôn nếu không em sẽ không lấy được một chị gái xinh đẹp!
Dạ Đình Sâm vẫn biết thằng nhãi này lúc nào cũng mong ngóng lấy được chị gái xinh đẹp làm vợ, giờ nghe nó thề thế nên cũng tin là thật.
Hắn gật đầu vẻ hài lòng, dẫn Minh Tinh Tinh vào phòng tắm xong nói thẳng luôn:
- Muốn anh ôm vào hay tự em vào nào?
- Tự em!
Trước mặt Dạ Đình Sâm thằng bé không dám giở mánh khóe gì hết, ngoan đến mức như thể đổi một người khác rồi vậy.
Dù bồn tắm rất cao, tự trèo lên cũng khá mất sức nhưng nó cũng không dám hó hé gì để làm phiền tới Dạ Đình Sâm.
Minh Tinh Tinh lột hết quần áo, đứng trước bồn tắm, tay chân béo mập dồn hết sức leo lên.
Nhạc Yên Nhi vừa vào phòng tắm đã thấy cảnh này.
Không ngờ bỏ hết quần áo đi Minh Tinh Tinh lại “nhiều thịt” đến thế.
Lúc mặc đồ thằng nhóc có khuôn mặt tròn xoe, chỉ như trẻ con đều mũm mĩm thế thôi chứ không ai nói cậu nhóc béo được.
Không tin được là chỉ cần cởi đồ một cái là bao nhiêu ngấn thịt đều lộ hết cả ra, lại thêm mái tóc hơi xoăn và đôi mắt xanh lam nên càng đáng yêu, trông hệt như một con búp bê Barbie, khiến người khác chỉ muốn ôm lấy rồi hôn một cái thật vang.
Minh Tinh Tinh vừa thấy Nhạc Yên Nhi mắt đã sáng lên, gọi nghe rất thảm:
- Chị ơi…
Nó muốn mách tội Dạ Đình Sâm, nhưng lại không dám nên chỉ có thể ấm ức chớp đôi mắt ngập nước.
Cô nhận được tín hiệu cầu cứu lập tức quay sang bảo chồng:
- Để em giúp thằng bé tắm, anh ra ngoài nghỉ đi.
Dạ Đình Sâm dù không vui nhưng cũng chỉ đành đi ra.
Nhạc Yên Nhi tắm cho Minh Tinh Tinh, thấy đùi trong thằng bé hơi đỏ nên mới hỏi:
- Em bị sao thế?
- Nhiều thịt quá nên cọ rách.
Nó thành thực đáp.
Nhiều thịt, cọ rách…
Đây là béo đến mức nào thế hả!
Cô dở khóc dở cười với thằng bé:
- Xem ra Dạ Đình Sâm nói không sai, em đúng là béo quá rồi!
- Hở, không phải phụ nữ đều thích đàn ông béo một chút à? Thế mới có cảm giác an toàn mà!
Thằng nhóc nghiêng đầu hỏi.
Cô gõ trán nó, bảo:
- Nhóc con này, mới bé tí mà nói gì thế hả?! Sao nào, chẳng lẽ có nhiều bạn nữ thích em lắm à?
- Vâng ạ, các bạn nữ ở nhà trẻ đều thích em, thích muốn chết ấy chứ, ngày nào các bạn cũng đuổi theo em, muốn ngồi cùng em, cả cô giáo cũng thế đó!
Minh Tinh Tinh kiêu căng hếch cằm.
- Sức hút lớn thế cơ á?
Nhạc Yên Nhi thật sự ngạc nhiên.
- Nhưng tiếc là cô giáo đó rõ ràng thích em nên mới hay đến nhà em chơi, thế mà cuối cùng lại quay sang mê ba em, đúng là không ra sao!
Thằng bé hậm hực bĩu môi làm Nhạc Yên Nhi buồn cười muốn chết.
Lúc tắm xong cô lập tức ôm nó ra, lau khô người rồi thay áo ngủ mới cho nó, cuối cùng mới dẫn nó đi ngủ.
Nhưng đúng lúc này Dạ Đình Sâm lại hắng giọng một cái, ánh mắt lạnh như dao băng liếc Minh Tinh Tinh một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Em có thể cút đi rồi!
Thế nhưng Minh Tinh Tinh vẫn giả vờ không thấy, cánh tay béo mập cứ ôm chặt cổ Nhạc Yên Nhi không buông, đặt cái cằm ngấn mỡ trên vai cô, vừa hay đối mặt với Dạ Đình Sâm.
Nó còn khiêu khích bằng cách trước mặt hắn quay sang hôn chụt lên mặt Nhạc Yên Nhi.
- Chị tốt với Tinh Tinh thật đó, sau này Tinh Tinh lớn muốn cưới chị làm vợ.
- Chị với anh em đã kết hôn rồi.
Nhạc Yên Nhi cười bảo.
- Không sao, mọi người đều bảo anh ấy không thích con gái mà chỉ thích con trai thôi, chắc cũng chẳng thích chị đâu, chị ở với anh ấy chắc chắn không hạnh phúc được! Chị chờ em lớn nhé, nhanh thôi… Em sẽ lớn thật nhanh, xong chị gả cho em nhé, em sẽ nuôi chị cả đời!
Thằng nhóc vừa nói vừa cố ý liếc Dạ Đình Sâm, bộ dáng đắc ý như thể đang gọi hắn: đến đây đi! Đến đánh em đi!
Còn bắt nó thề à, hừ, nó bảo không lấy được chị xinh đẹp thì sẽ cưới em gái xinh đẹp, lo gì!
Quan trọng là anh Sâm cũng chẳng trị được nó.