Những ngày này cô bận bịu đến quay cuồng, chẳng có thời gian để dọn dẹp máy vi tính nữa.
Trong hộp thư có rất nhiều mail của Dư San San, cô ấy ở nước ngoài, không tiện gọi điện thoại nên quyết định gửi mail. Dư San San gửi rất nhiều ảnh chụp và cảm xúc qua mail cho Nhạc Yên Nhi.
Dư San San bây giờ không làm ở ban xã hội nữa mà mới được điều chuyển sang ban du lịch, lần này cô ra ngoài chơi cũng là do có cơ hội chi trả từ phía tòa soạn, cô chỉ cần chụp ảnh đẹp, viết tùy bút lữ hành là được.
Trước đây, Nhạc Yên Nhi còn đang thắc mắc vì sao bạn mình có thể bỏ ra nhiều tiền một lúc như vậy, bây giờ thì cô đã hiểu.
Dư San San đang ở đảo Bali, thánh địa của tuần trăng mật, nơi nào ở đây cũng có một truyền thuyết khiến người ta mơ ước.
Qua từng dòng thư, cô có thể nhận ra bạn mình đang rất vui vẻ.
Thấy tinh thần của bạn mỗi lúc một tốt, tâm trạng Nhạc Yên Nhi cũng khá hơn, ít nhất thì không phải chuyện gì cũng bết bát.
Đúng lúc này, Nghiêm lão gõ cửa, nói:
- Thiếu phu nhân, tối nay thiếu gia và cô Đỗ không về ăn cơm, cô có muốn ăn gì không, tôi sẽ bảo nhà bếp làm.
Trước kia, từng bữa cơm của Nhạc Yên Nhi đều do Dạ Đình Sâm làm, điều đó khiến cô cảm thấy hắn không phải chủ tịch cao quý của LN mà chỉ đơn giản là chồng mình thôi.
Nhưng bây giờ hắn đang ở bên một người phụ nữ khác.
Cô mở cửa ra ngoài, hỏi:
- Có phải Dạ Đình Sâm cũng nấu cơm cho Đỗ Hồng Tuyết không?
- Chưa bao giờ.
Nghiêm lão khẽ cười.
Mắt Nhạc Yên Nhi sáng lên, cô vội vàng hỏi tiếp:
- Vì sao? Chẳng lẽ Đỗ Hồng Tuyết chưa bao giờ yêu cầu à?
- Cô Đỗ có đề cập tới vài lần nhưng thiếu gian bận rộn quá, hơn nữa sau khi mất trí nhớ, cậu ấy cũng quên mất việc nấu cơm rồi
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô bỗng nhớ tới sau khi Lâm Đông Lục mất trí nhớ, anh cũng quên chuyện mình biết nấu cơm.
Vậy nếu để hắn nhớ lại chuyện bản thân biết nấu cơm, hơn nữa còn rất thành thạo, vậy có phải chuyện đó sẽ chứng minh được hắn yêu mình tới cỡ nào không? Có thể khiến hắn cân nhắc về quan hệ của họ thêm lần nữa không?
Một chủ tịch cao quý lại rửa tay nấu cơm vì một người phụ nữ, điều này còn không phải minh chứng tốt nhất sao?
Cô bỗng hưng phấn, kích động nói:
- Vậy ông có biết bao giờ Dạ Đình Sâm về không?
- Chuyện này tôi cũng không rõ nữa.
- Được rồi, tối nay ông cứ nấu thế nào cũng được, đồ lạnh thì đừng nấu nhé, không tốt cho cơ thể.
- Vâng, thiếu phu nhân.
Thời gian dần trôi, Nhạc Yên Nhi ăn cơm xong đã là bảy giờ, sau đó cô ngồi trên salon, chờ Dạ Đình Sâm về.
Chín giờ, người giúp việc đã ra về hết, căn nhà chìm vào yên lặng.
Nhạc Yên Nhi chăm chú nhìn đồng hồ treo tường.
Ngọn đèn tối mờ trong phóng khách chiếu sáng trên khuôn mặt trắng bệch của Nhạc Yên Nhi khiến cô càng có vẻ gầy yếu.
Nghiêm lão không nhịn được, nói:
- Thiếu phu nhân, chẳng biết mấy giờ thiếu gia mới về, cô đi ngủ trước đi.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì mới rời mắt, cô cảm thấy mắt mình đã mỏi lắm rồi.
Cô vuốt vuốt mắt, đáp:
- Nghiêm lão, ông cứ đi nghỉ trước đi, tôi chờ thêm lúc nữa, dù sao bình thường phải mười một giờ tôi mới ngủ, giờ còn sớm mà.
- Thiếu phu nhân, nếu cô cứ thế này thì khi thiếu gia nhớ lại, cậu ấy sẽ đau lòng chết mất.
Câu nói này như gai sắc đâm vào trái tim Nhạc Yên Nhi, cô cười cay đắng:
- Đó là khi anh ấy nhớ ra tôi thôi, bây giờ anh ấy quên tôi rồi, sẽ không đau lòng đâu. Nghiêm lão, tôi không sao thật mà, tôi biết là ông không thức đêm được, ông cứ đi ngủ trước đi.
Nghiêm lão đã lớn tuổi, không thể thức đêm, cứ đến giờ này là ông sẽ buồn ngủ.
Biết mình không khuyên được, ông đành quay người rời đi, sau đó gọi cho Trần Lạc hỏi xem bao giờ Dạ Đình Sâm về.
Trần Lạc cũng không biết.
Nhạc Yên Nhi chờ tới mười một giờ thì thấy tiếng động ồn ào ngoài cửa, cô tưởng là Dạ Đình Sâm nên vội chạy từ salon ra, còn chưa kịp đi giày.
- Anh về rồi!
Cửa mở ra, người vào không phải Dạ Đình Sâm mà là Đỗ Hồng Tuyết.
Tâm tình của Nhạc Yên Nhi lập tức trở nên tồi tệ.
Cô thu lại nụ cười, cuối cùng bình tĩnh nói:
- Là cô à.
Đỗ Hồng Tuyết kiêu ngạo giơ chìa khóa lên, cười đắc ý:
- Đình Sâm đang làm việc, anh ấy không muốn tôi chờ vất vả nên để người ta đưa tôi về trước. Ôi, đây là chìa khóa anh ấy đánh thêm cho tôi này!
- À.
Nhạc Yên Nhi chỉ hờ hững đáp lại sự khiêu khích của Đỗ Hồng Tuyết như vậy.
Thật ra thì cô rất để ý, nhưng để ý thì sao?
Cô càng tỏ ra đau khổ trước mặt Đỗ Hồng Tuyết thì cô ta sẽ càng phách lối vui mừng. Còn lâu cô mới làm thế!
Cô tiếp tục ngồi lại salon, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.
Đỗ Hồng Tuyết không thấy phản ứng mà mình mong chờ thì khá thất vọng, cô ta lại càng căm hận Nhạc Yên Nhi hơn.
- Tôi cứ nghĩ diễn viên chuyên nghiệp mới có diễn xuất như vậy, ai ngờ cô cũng không tồi! Chẳng biết vẻ thanh thuần vô tội này của cô lừa được bao nhiêu đàn ông rồi?
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì từ ngày cô vào nghề tới giờ, hình tượng còn thanh thuần vô tội hơn tôi mấy lần, cô lừa được bao nhiêu đàn ông rồi?
Nhạc Yên Nhi đáp trả.
Đỗ Hồng Tuyết không tức giận mà chỉ ngồi xuống phía đối diện Nhạc Yên Nhi, hai chân vắt chéo.
- Nhạc Yên Nhi, tôi biết cô mồm mép lợi hại, tôi không nói lại cô được. Nhưng chuyện Dạ Đình Sâm không yêu cô là sự thật, cô có càn quấy cũng vô dụng.
- Đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?
Cô trợn mắt nhìn người kia, hờ hững hỏi.
Đỗ Hồng Tuyết cười:
- Chiều nay cô quấn lấy anh ấy là để tìm cách cho anh ấy nhớ lại thật à? Nhưng anh ấy đã nói cho tôi biết rồi, cô xem anh ấy thẳng thắn với tôi biết bao nhiêu! Tôi nói cho cô biết, bác sĩ nói trong đầu anh ấy có một cục máu rất lớn, đã chèn vào dây thần kinh, tỷ lệ nhớ lại sẽ rất nhỏ, nếu không cô nghĩ làm sao tôi có thể để cô ở lại đây được? Đừng mơ mộng nữa, anh ấy không nhớ lại đâu!
- Ồ, thế thì sao?
Nhạc Yên Nhi bình tĩnh hỏi, cô không biểu hiện ra bất kỳ đau khổ gì trước sự châm chọc khiêu khích của Đỗ Hồng Tuyết, dường như những chuyện này không hề liên quan tới cô vậy.
Kiên nhẫn của Đỗ Hồng Tuyết không còn.
Cô ta nhăn mày, giận dữ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Yên Nhi, nói:
- Đừng có thấy người ta nể mặt thì được đà, nếu bây giờ cô đi thì còn vớt vát được vài thứ, đừng để tôi mất kiên nhẫn, cô sẽ chẳng còn gì đâu!
- Đỗ Hồng Tuyết, cô có thể xem xét lại thái độ của mình được không? Giờ cô là kẻ thứ ba đấy. Cô bỏ cả sự nghiệp diễn xuất rồi, không sợ tôi vạch trần cô à? Vì Dạ Đình Sâm, cô bỏ được không?
Nhạc Yên Nhi cười khanh khách.