- Nhưng hôm nay đừng đánh, tôi muốn xuống bếp nấu ăn, trước kia bận quá nên không có cơ hội nấu cơm cho hai mẹ con Vãn Vãn, hôm nay chắc phải mượn nhà bếp của anh chị một lần.
- Sao mà để khách xuống bếp được...
- Lần sau hai anh chị đến nhà tôi làm khách thì lại phiền chị nấu vậy.
Hắn bình tĩnh nói, trong giọng nói ẩn chứa ma lực khiến người ta căn bản không thể chối từ.
- Được rồi, em để ông béo nhà em giúp anh vậy.
- Không cần đâu, một mình tôi là được rồi.
Hắn nõi xong thì ôm Nhạc Yên Nhi, kéo cô đến chỗ sofa:
- Em ngồi đây một chút là được rồi, đồ ăn hôm nay là do mẹ Đinh Đang mua, có thể không vừa miệng em lắm, em thích thì ăn nhiều một chút, không thích thì cứ ăn ít thôi. Hôm nào có dịp... Anh lại nấu thêm cho em.
Câu nói sau cùng nghe có phần chua chát.
Nói xong thì hắn xoay người đi vào bếp.
Cô nhìn bóng lưng kia bước đi đầy ưu nhã với nhịp bước của riêng hắn.
Hắn thuận đường đi vào bếp, động tác thuần thục đến mức tựa như khôngphải lần đầu, nhanh chóng mang tạp dề vào, bắt đầu rửa rau chuẩn bị.
Nhạc Yên Nhi nhìn mà trong lòng thắt lại, có cảm giác muốn khóc.
Trước kia...
Đã lâu lắm rồi cô không ăn thức ăn do hắn nấu.
Lúc này mẹ của Đinh Đang đi tới trước mặt cô, nói với vẻ kinh ngạc:
- Không ngờ chồng chị còn nấu ăn được, em còn tưởng kiểu đàn ông giỏi giang công việc như anh ấy sẽ không giỏi chuyện bếp núc! Ông béo, anh nhìn ba của Vãn Vãn giỏi chưa kìa!
- Ừ.
Nhạc Yên Nhi khẽ đáp một tiếng, sau đó cố giấu ánh lệ trong mắt:
- Em vào bếp giúp anh ấy.
Nói xong thì cô bước nhanh vào bếp.
Cô nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm, hít sâu một hơi mới tức giận gặng hỏi:
- Dạ Đình Sâm, sao anh lại đến đây làm gì? Tôi nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng rồi, anh đừng có làm phiền mẹ con tôi nữa. Anh và tôi chẳng còn chút quan hệ nào hết, xét mặt pháp luật thì Vãn Vãn cũng không phải con của anh!
- Vì em.
Dạ Đình Sâm cũng không quay đầu lại:
- Trước khi có được em thì anh sẽ không đi đâu.
Nói xong hắn lại đưa một cái rổ sang:
- Em rửa cải đi.
- ... Tôi vào là muốn chuyện với anh thôi!!
Nhạc Yên Nhi tức giận gắt lại.
- Nhưng em cũng bảo vào giúp anh còn gì.
Hắn nói với vẻ đương nhiên, môi khẽ nhếch, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô với vẻ vô tội.
Hình như ban nãy cô viện cớ vào đây giúp hắn.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, trừng mắt nhìn hắn một cái, bộ dạng đầy vẻ dỗi hờn.
Cô giật lấy cái rổ, sau đó cam chịu bắt đầu đứng kế bên rửa rau, miệng càu nhàu:
- Có phải là anh cấu kết với Vãn Vãn hay không?
- Em nói kỳ thế, cha con anh chỉ bồi đắp tình cảm thôi.
Hắn cười khẽ.
- Anh tưởng tôi sẽ tin chắc! Vãn Vãn nó bị di truyền từ anh nên mới có kiểu cao lãnh như thế, ở trường sắp bị tẩy chay luôn rồi kìa!
Nhạc Yên Nhi tức giận trừng mắt.
- Có phải nó gây phiền phức cho em không? Có cứng đầu khó dạy gì không?
Hắn dừng lại, nghiêng đầu sang, nghiêm mặt hỏi cô.
- Đương nhiên là khó dạy rồi, giáo dục khi còn bé rất quan trọng, quyết định tam quan của trẻ con về sau, đã bảo với anh rồi...
Nhạc Yên Nhi đang định truyền thụ kinh nghiệm dạy trẻ con đúng đắn cho hắn, bảo hắn ít tiếp xúc với Vãn Vãn, tránh việc khiến Vãn Vãn càng ngày càng khác bè bạn.
Nào ngờ cô còn chưa nói xong thì Dạ Đình Sâm đã nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Dạ Vị Ương có một giáo viên dạy kèm riêng, cách học hành rất hợp với bé gái, để anh mang Vãn Vãn sang. Sau này nó lại chọc em nổi giận thì cứ nói với anh, anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó. Đừng tưởng là con gái của anh thì có thể bắt nạt vợ anh!
- ... Không phải... Anh hiểu lầm rồi, không phải Vãn Vãn lỳ lợm gì cả, tôi đang nói anh đấy! Dạ Đình Sâm, anh đừng có xuyên tạc ý của tôi, sự có mặt của anh sẽ ảnh hưởng đến Vãn Vãn, cho nên cách tốt nhất là anh hãy di đi!
Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ trợn mắt liếc hắn, không thể nào hiểu nổi tư duy của hắn.
- Nếu anh có thể khiến Vãn Vãn hòa đồng với bè bạn thì khỏi phải đi đúng không?
Hắn hỏi lại.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì hai mắt sáng lên, nhìn hắn với vẻ kinh ngạc:
- Anh có cách ư?
- Ừ, bảo đảm hiệu quả, thứ hai là có thể nhìn thấy hiệu quả ngay lập tức. Đến lúc đó em sẽ hiểu sức ảnh hưởng của cha đối với con cái.
Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm sáng ngời, khẽ nhếch môi cười.
Trong đáy mắt ẩn giấu ý cười tinh ranh.
Điều Nhạc Yên Nhi lo lắng nhất chính là Vãn Vãn, nếu như ra tay từ chỗ Vãn Vãn thì coi như làm ít công to.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cũng rục rịch, sở dĩ cô hay đến trường học như thế cũng là vì muốn kéo quan hệ giúp Nhạc Vãn Vãn, khiến cho mấy bé trong trường chịu chơi với Vãn Vãn.
Nếu như Dạ Đình Sâm thật sự có cách hữu hiệu thì có thể thử xem sao.
Dù sao thì thứ hai là thấy rõ hiệu quả ngay, cứ để mặc hắn ta lượn lờ trước mặt vài hôm vậy.
- Được, nếu không có hiệu quả thì anh phải đi ngay đấy!
- Nếu có hiệu quả thì sao?
Hắn thản nhiên hỏi lại, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm lóe sáng.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên là lạ.
Nếu có thì sao đâu?
- Nếu có thì tôi sẽ cho anh tiếp xúc với Vãn Vãn, chỉ được thế thôi.
- Cũng được.
Ý cười trên môi Dạ Đình Sâm lại càng sâu hơn, Nhạc Yên Nhi nhìn mà tim đập thình thịch, có cảm giác như vừa bị lừa lên thuyền giặc.
Cô nhanh chóng rửa rau xong xuôi, hắn lại đưa thêm vài món qua cho cô rửa, hai người không nói tiếng nào, nhưng không khí trong bếp vô cùng hài hòa và ấm cúng.
Đến Vãn Vãn giờ thì năm món một canh cũng được đưa lên bàn.
Sắc hương vị đều đủ, bát canh thơm ngát lại càng tuyệt vời hơn, hương thơm lan tỏa khắp phòng.
Chỉ nhìn món ăn và ngửi mùi hương kia thôi là đã thấy thèm rồi.
- Mọi người nếm thử đi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói.
- Nhìn thôi đã biết ngon rồi, mẹ Dạ Đình Sâm, sao chị khéo tìm được một ông chồng vừa đẹp trai vừa giỏi giang thế chứ, em hâm mộ quá!
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cười gượng hai tiếng.
Nếu mẹ Đinh Đang biết 5 năm trước ngày nào hắn cũng nấu cơm cho mình ăn thì không biết sẽ có cảm tưởng gì đây.
Nếu lại biết Dạ Đình Sâm là tổng tài của L.N thì không rõ sẽ có phản ứng thế nào nữa.
- Ba của Đinh Đang cũng giỏi lắm mà, còn tốt với chị nữa! Em nghe Đinh Đang nói anh ấy hay mua quà tặng cho chị, nghe thôi đã thấy lãng mạn rồi, thế này cũng quý lắm đấy.
- Chuyện này cũng dễ thôi, em muốn thì anh cũng làm được.
Dạ Đình Sâm đứng bên cạnh nghe thế bèn cất lời.
Không khí trên bàn cơm thoáng cương cứng lại.
Khóe miệng của Nhạc Yên Nhi co giật, không khỏi cảm thán EQ siêu thấp của Dạ Đình Sâm.
5 năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào! Người ta khen mình thì mình phải khen lại lấy lẹ chứ. Nào ngờ hắn lại hộc ra một câu dễ thôi!
- À... Hay là chúng ta ăn cơm đi nhé!
Nhạc Yên Nhi cười khổ một tiếng, lên tiếng cho bớt xấu hổ.
Dạ Đình Sâm múc một bát canh cá cho cô, Vãn Vãn cũng tự giác đưa bát qua, nào ngờ Dạ Đình Sâm lại ngó lơ, còn hờ hững nói:
- Tự múc đi.