Trình độ bơi lội của cô chỉ bình bình, bây giờ còn thuốc mê dư lại trong cơ thể, rõ ràng là chẳng thể làm được gì, cô chỉ có thể mặc cho mình chìm dần xuống biển.
Nhưng bất ngờ là sau khi rơi xuống nước, Anjoye không lao đến cướp bản hợp đồng trên tay cô mà hoảng loạn đập tay chân loạn xạ.
Anjoye không biết bơi? Nhạc Yên Nhi chợt nghĩ như vậy.
Nhưng bản thân cô còn không thể tự đảm bảo an toàn cho mình nên chẳng thể nào tới cứu anh ta, cô bơi mấy nhịp đã cảm thấy mỗi lúc một khó thở, mắt cũng trĩu dần.
Nước biển lạnh băng xô tới như muốn nuốt chửng lấy Nhạc Yên Nhi.
Thôi, mệt quá rồi.
Có lẽ mình nên từ bỏ từ lâu, mẹ đã đi rồi, mình còn giãy giụa gì nữa, trên thế giới này có còn gì đáng để lưu luyến đâu? Nước mắt vừa chảy ra đã lập tức hòa vào biển cả, Nhạc Yên Nhi từ từ nhắm mắt lại.
Vậy nên cô không thấy khi mình vừa rơi xuống nước đã có một người lao theo cô xuống biển, cố sức bơi về phía cô.
Người đó ôm eo Nhạc Yên Nhi, đôi môi đặt lên môi cô, truyền không khí quý báu vào miệng cô.
Cơ thể ấm áp kia là nguồn nhiệt duy nhất trên mặt biển lạnh băng, Nhạc Yên Nhi bất giác ôm chặt lấy.
Hắn như thần giáng từ trời xuống, luôn cố gắng giữ lấy Nhạc Yên Nhi, đưa cô khỏi mặt nước rồi ôm cô lên boong.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình đã nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có một giọng nói trầm khàn luôn nói cô không cần sợ, thế nhưng cô chẳng biết mình phải sợ điều gì.
Cô chỉ cảm thấy lạnh, thấy mệt và muốn ngủ thôi.
- Thiếu gia rơi xuống biển rồi! Thiếu gia không biết bơi! Đám thuộc hạ của Anjoye thấy thế thì tranh nhau nhảy xuống biển tìm thiếu gia của mình.
Trên du thuyền lập tức náo loạn.
Đột nhiên một người kêu lên:
- Sáu giờ rồi! Sóng ngầm tới đúng giờ, du thuyền trở nên nhỏ bé bất lực trước biển rộng mênh mông.
Sóng ngầm cuồn cuộn lao tới, đánh thẳng vào thân thuyền.
Thuyền rung lắc, người bên trên hệt như những con búp bê vải bị quăng quật.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như đang ngồi trên xe điện đụng, thân thể cô đung đưa liên tục, thế nhưng mỗi lần va chạm cô đều không thấy đau, dường như có một cái ôm ấm áp vô cùng đang ôm chặt mình.
- Thuyền va vào đá ngầm rồi! Nước tràn vào thuyền rồi! Đây là câu cuối cùng mà cô nghe thấy.
Đột nhiên hình ảnh thay đổi, trên người cô đầy máu, dòng máu nóng còn đang chảy, nhưng nó không thuộc về cô.
- A! Nhạc Yên Nhi thét lên sợ hãi, cô ngồi bật dây.
Những cảnh tượng đáng sợ khi nãy khiến Nhạc Yên Nhi toát mồ hôi lạnh, giờ tỉnh dậy, cô thẫn thờ ngồi trên giường, thở dốc liên tục.
Một lát sau, bình tĩnh trở lại rồi cô mới nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ ở biệt thự Hoàng Đình.
Cô không hiểu gì cả, ngơ ngác ngồi đó, lúc này có một tiếng mở cửa vang lên.
Là Dạ Đình Sâm à? Nhạc Yên Nhi vội vàng quay về phía cửa, thấy mợ Trương và một người đàn ông xa lạ bước vào, không hề có Dạ Đình Sâm.
Mợ Trương thấy sắc mặt cô khó coi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thì hỏi thăm:
- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Gặp ác mộng à? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Tôi không sao, sao tôi lại ở trong biệt thự thế này? Rõ ràng mình bị Anjoye bắt cóc và đưa lên thuyền, còn rơi xuống biển, cô hoàn toàn không có một chút ấn tượng về chuyện mình đã trở về bằng cách nào.
Mọi thứ quá kỳ quái, cô thấy vô cùng hoảng hốt.
- Thưa thiếu phu nhân, là Trần Lạc đưa cô về.
Trần Lạc? Lúc ấy cô không hề thấy Trần Lạc, cũng không thấy người của Dạ Đình Sâm, hẳn là họ ở phía sau.
Nghĩ tới đây, cô liền thấy an tâm, nếu Trần Lạc đã tới còn đưa được cô ra khỏi đó thì hẳn Dạ Đình Sâm cũng không sao.
- Dạ Đình Sâm đâu? Mợ Trương bối rối:
- Chuyện này...
Trần Lạc chỉ đưa cô về, không nói thiếu gia đang ở đâu.
Lúc này, người đàn ông xa lạ luôn im lặng phía sau mới lên tiếng:
- Thiếu gia có việc cần giải quyết, phải trở về nước Anh gấp, tạm thời chưa biết khi nào sẽ về.
Gì cơ? Dạ Đình Sâm không ở đây? Trái tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, cô hoảng loạn nhớ tới những cảnh máu me khắp người khi nãy, đó không phải máu của mình, vậy là của ai? Máu của ai sẽ chảy trên người mình? Nhạc Yên Nhi nhìn người kia, người đó đeo kính gọng vàng, mặc một bộ vest thẳng tắp, cô chưa bao giờ gặp anh ta.
- Anh là ai? Nhạc Yên Nhi đề phòng nhìn sang.
- Chào thiếu phu nhân, tôi là bác sĩ riêng của thiếu gia, tên là Chúc Viễn.
Trước đó, Chúc Viễn đã gặp Nhạc Yên Nhi khi cô bị chuốc thuốc ở khu nghỉ dưỡng, anh cũng điều trị cho cô, nhưng đó là khi cô đang hôn mê, vậy nên cô chưa từng gặp anh.
- Anh nói Dạ Đình Sâm về nước Anh, vậy anh có gặp hắn không? Anh chắc chắn hắn ổn chứ? Thật sự không sao chứ? Nhạc Yên Nhi lòng như lửa đốt, cô liên tục chất vấn.
Chúc Viễn nở một nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép đáp:
- Thiếu phu nhân, sức khỏe của cô là quan trọng, tốt nhất vẫn nên để tôi kiểm tra cho cô đã.
Chúc Viễn không trả lời những câu hỏi của mình, điều này làm Nhạc Yên Nhi càng bất an, cô nói với mợ Trương:
- Gọi quản gia Thẩm cho tôi! Quản gia Thẩm vốn đang chờ ở ngoài, nghe thấy mợ Trương gọi, ông vội vàng đi vào.
Thiếu phu nhân. Quản gia Thẩm, tôi chỉ tin ông thôi, ông nói cho tôi biết Dạ Đình Sâm đang ở đâu đi.
Kể từ khi biết thân phận của Anjoye, Nhạc Yên Nhi trở nên cảnh giác hơn rất nhiều.
Là vợ của Dạ Đình Sâm, thân phận cô quá nhạy cảm, cô không thể xác định được những người xung quanh có phải đang tính trăm phương ngàn kế để lừa mình không.
Nhưng Nhạc Yên Nhi phải thất vọng rồi, bởi lẽ lý do thoái thác của quản gia Thẩm cũng giống hệt Chúc Viễn:
- Thưa thiếu phu nhân, vì một số công việc khẩn cấp nên thiếu gia đã về nước Anh, thời gian trở lại chưa xác định, phải xem khi nào giải quyết xong việc bên kia đã.
- Vậy tôi được cứu thế nào? Anjoye sẽ từ bỏ ý đồ của anh ta ư?
- Thiếu phu nhân yên tâm, nhị thiếu chỉ đùa chứ không có ý làm khó thiếu gia đâu.
Đùa? Đùa thôi mà lại lừa bắt cóc mình? Đùa thôi mà đưa mình lên du thuyền trên biển? Đùa mà dùng súng chỉ về phía mình? Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất lực, cô biết rõ từng lời của họ đều là giả dối nhưng lại chẳng thể biết được sự thực.
Dạ Đình Sâm muốn giấu mình ư? Dạ Đình Sâm đang ở đâu?