Vừa xuống xe, Dư San San đã kéo tay Nhạc Yên Nhi đi, Bạch Kính Thần phía sau thì bất đắc dĩ nói:
- Vợ anh đã dẫn người phụ nữ của em đi rồi.
- Là người phụ nữ của cậu dẫn vợ tôi đi.
Dạ Đình Sâm không vui, hắn nhấn mạnh, ánh mắt nhìn Bạch Kính Thần đầy uy hiếp.
Bên trong rất náo nhiệt, vợ chồng Lâm Đông Lục đã tới, mọi người đều chen lấn tới chào hỏi.
Không biết ai kêu "Vợ chồng Dạ thiếu gia tới" mà đại sảnh lập tức yên tĩnh, mọi người tự động tránh đường.
Nam nữ nhân vật chính trong vụ bê bối ồn ào giờ đã chính thức xuất hiện.
Nhạc Yên Nhi và Bạch Nhược Mai chẳng khác nào lửa nóng và nước lạnh, mỗi người một vẻ.
Vừa vào hội trường, Dư San San cũng đã tự giác lùi lại để Dạ Đình Sâm ôm eo Nhạc Yên Nhi xuất hiện trước mặt mọi người, phá vỡ tin đồn trên mạng bấy lâu.
- Dạ thiếu gia, Dạ phu nhân.
Lâm Đông Lục và vợ cùng bước tới, anh vươn tay chào hỏi.
Dạ Đình Sâm bắt tay anh:
- Chào anh.
Lúc này, Bạch Nhược Mai thấy Nhạc Yên Nhi thì tròn mắt rồi cười hì hì:
- Tiểu Dạ, không ngờ cô là phu nhân của Dạ thiếu gia, hai người lại còn cùng họ Dạ, thật thần kỳ!
Lâm Đông Lục cứng lại rồi cười:
- Ngại quá, vợ tôi mừng vui quá, Dạ thiếu gia cứ tự nhiên, tôi đưa cô ấy đi nghỉ.
Dạ Đình Sâm gật đầu, Lâm Đông Lục thì ôm eo Bạch Nhược Mai bước đi.
- Em thích ăn souffle mà, anh đưa em đi ăn nhé? Còn có cả nước chanh em thích nữa.
- Không đi cùng vợ chồng Tiểu Dạ à? Đông mới vui chứ!
- Em có anh còn chưa đủ à?
Lâm Đông Lục cười, cưng chiều đi cùng cô.
- Anh nói gì thế, ngại chết đi được, miệng lưỡi dẻo quẹo!
Bạch Nhược Mai đỏ mặt, lườm chồng một cái, tuy nhiên vẻ hạnh phúc trên mặt cô là thật.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo bóng lưng họ, cô nghĩ có lẽ kết cục thế này là tốt nhất.
Nhưng cô không thể biết rằng đây không phải kết cục, trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Trong hội trường huyên náo, nhưng bên ngoài lại yên tĩnh khó tin.
Cánh cổng trang nghiêm, từng đợt gió lạnh thổi qua mang theo lạnh lẽo ban đêm.
Ở đằng xa, một chiếc Bentley đen đang dừng ở giao lộ, dường như nó đã dừng ở đó rất lâu.
Từ khi vợ chồng Dạ Đình Sâm xuất hiện tới giờ đã mười lăm phút, vậy mà thiếu gia còn chưa định ra tay, tên thủ hạ không nhịn được lên tiếng:
- Thiếu gia, còn chưa ra tay à?
Sau xe có một người đang ngồi, cửa sổ xe đóng, đèn không bật, trong xe tối như mực.
- Tôi không thích người lắm lời.
Người trong góc tối lạnh lùng nói, giọng nói đáng sợ như vang lên từ địa ngục.
Nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống, lạnh hơn bên ngoài tới mấy độ.
Người kia vội im miệng, không dám nói thêm.
Y dần nhìn thẳng, ánh mắt lạnh như băng rơi vào cánh cổng, cuối cùng, y nhíu mày, cố gắng bỏ qua sự áy náy trong lòng, nói:
- Đưa quà tới đi.
Lần này, không ai dám phản bác.
Thiếu gia đã nói thì kế hoạch lần này cứ tiếp tục như vậy đi.
- Lần này coi như tôi đã trả sạch nợ, lần sau, tôi sẽ đối đầu chính diện với LN.
Lời nói thốt lên từ đôi môi mỏng như đang tuyên cáo một lời thề.
Trong hội trường lúc này.
Dạ Đình Sâm không rời Nhạc Yên Nhi một bước, người ta nâng chén chúc tụng liên tục, chúc họ trăm năm hạnh phúc.
Họ nghĩ lời đồn đều là giả, chỉ có người biết chuyện mới biết hai người đã thực sự ly hôn.
- Sao họ còn gọi anh là chủ tịch, anh nghỉ rồi mà?
- LN chưa công khai nên họ không biết.
Hắn thản nhiên đáp.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, có chút chột dạ.
Áp lực khi làm phu nhân chủ tịch thật lớn, thật là xấu hổ.
Đúng lúc này, có một phục vụ bước tới, tay người này nâng một chiếc hộp gấm, nói:
- Chủ tịch Dạ, có người nhờ tôi đưa thứ này cho ngài.
Dạ Đình Sâm nhíu mày nhận hộp rồi mở ra xem.
Trong hộp là một chiếc vòng tay bạch kim được chế tác rất tinh mỹ, kiểu dáng đơn giản, bên trên khắc hoa văn, nhìn cổ điển mà không nặng nề.
Một chiếc vòng tay như vậy hẳn là tặng cho con gái.
Hay là con gái tặng hắn.
- Ở đâu ra thế?
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hỏi.
- Một người bạn, tặng quà cho em đấy.
Hắn lấy ra rồi đeo lên tay cô.
- Cho em à?
Cô ngạc nhiên lắc lắc chiếc vòng tay, nhận ra bên trong có một hàng chữ.
- Chabert? Capet? Thật à?
- Ừ.
Hắn khẽ gật đầu rồi nắm tay cô:
- Đeo chiếc vòng này cẩn thận, sau này sẽ dùng đến.
Hắn uống một ngụm champagne rồi ôm cô đi vào đám người, tiếp tục chào hỏi mọi người như khi nãy.
Chỉ là nếu Nhạc Yên Nhi nhìn vào mắt hắn, cô sẽ thấy trong đôi mắt phượng kia là sóng ngầm mãnh liệt.
Không chờ tiệc tan, Dạ Đình Sâm đã rời đi từ sớm vì mười giờ là Nhạc Yên Nhi sẽ buồn ngủ. Ngày nào cô cũng phải ngủ đủ tám tiếng và thức dậy tập thể dục buổi sáng.
Bây giờ cô đang có thai, hắn là quản gia tư nhân của cô.
Hôm sau, Nhạc Yên Nhi tỉnh dậy, thấy bên ngoài trắng xóa, cô chưa kịp phản ứng thì đã ngửi thấy mùi sữa thơm.
Giọng cười của hắn vang lên:
- Mau dậy đi, tuyết rơi kìa.
- Gì cơ? Tuyết rơi á?
Cô kích động xuống giường, quên cả đi dép. Vội vàng chạy tới trước giường, lúc này là đầu tháng mười một, chẳng mấy chốc sẽ tới tháng mười hai, cũng sắp tới Giáng Sinh, Tết tây và Tết nguyên đán rồi!
Thành phố A được bao bọc bởi biển nên phải giữa tháng mười hai trở đi mới có tuyết, không ngờ lần này tuyết rơi sớm như vậy!
Dạ Đình Sâm nhìn bóng lưng cô, hắn nhíu mày, ôm cô lên giường, đi dép cho cô:
- Đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi mới ra ngoài được.
- Tuân lệnh! Ngài chủ tịch!
Nhạc Yên Nhi rất ngoan, cô để cho hắn bế mình vào phòng vệ sinh.
Hắn đặt cô xuống, không cho cô làm gì cả, hắn đun nước, vắt khăn giúp cô lau mặt.
Cô như con mèo nhỏ, kệ cho hắn loay hoay. Nhạc Yên Nhi còn phát ra thanh âm ưm ưm động lòng người.
Sau đó là mặc quần áo, đồ giữ nhiệt, áo len, áo lông. Uống sữa xong, cô chớp mắt, nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm.
Mọi chuyện xong xuôi rồi, cô muốn ra ngoài ngay lập tức.