- Làm việc, uống rượu, rượu trắng, vàng, đỏ đủ cả.
Anh đáp.
Vừa nhắc tới rượu, Dư San San lập tức trở nên hào hứng, cô cười hì hì, híp mắt nói:
- Em ra ngoài lâu vậy nhưng chẳng uống tí rượu nào, đám rượu cất ở nhà cô đơn sắp chết rồi! Muốn uống với em hai chén không?
Cô nói hai chén thì chắc chắn là hai chai.
- Được, lâu lắm rồi không uống rượu với em.
Bạch Kính Thần sảng khoái đáp.
Dư San San ăn vội miếng mì cuối cùng rồi lấy một chai rượu từ trong tủ rượu ra, đa số đều là Dạ Đình Sâm tặng vì hắn biết cô thích loại này.
- Chúng ta chơi trò chơi đi, mỗi người một chén, mỗi chén sẽ hỏi đối phương một vấn đề, đối phương phải trả lời thành thật, được không?
Bạch Kính Thần nói.
Dư San San sững người nhưng cô lập tức cười toe toét, đáp:
- Ai sợ ai?
Cô uống trước, chén rượu sâu bằng nửa ngón tay đã được rót đầy.
Dáng uống của Dư San San không hề thanh tú mà như một người đàn ông, cô ngửa đầu uống cạn rượu rồi nói:
- Người phụ nữ lần trước ngủ cùng là ai?
- Dư San San.
Anh quả quyết đáp, không hề do dự.
Cô sững người, chẳng ngờ câu hỏi đầu tiên đã lúng túng như vậy rồi.
Ngay khi cô đang do dự tìm cách cứu vãn tình hình thì Bạch Kính Thần đã tự rót rượu, uống cạn rồi hỏi:
- Vậy người đàn ông lần trước em ngủ cùng là ai?
- Bạch Kính Thần.
Cô bĩu môi, không cam lòng đáp.
Cứ thấy tính chất của lần uống rượu này đã thay đổi, có phải tên kia ủ mưu từ trước không?
Cô uống thêm một chén rồi hỏi:
- Vì sao anh lại quay về?
- Vì Dư San San.
Bạch Kính Thần uống rồi tiếp tục:
- Em ra ngoài đã lâu vậy rồi, có quên anh không?
- Không.
- Bạch Kính Thần, anh từng hận em không?
Dư San San uống thêm, mặt cô vẫn không đỏ, hơi thở bình ổn và hỏi ra câu mình muốn.
Lâu như vậy rồi, anh có hận em không?
Em dày xéo tấm lòng anh, dày xéo tự tôn của anh, đúng là một cô gái xấu xa.
- Có, nhưng anh hận mình hơn.
Anh uống thêm rồi cũng hỏi tiếp:
- Điều tiếp theo em muốn nói với anh là gì?
Nghe vậy, mắt Dư San San sáng lên, cô nghiêm túc đáp:
- Anh nên đi rồi.
- Vậy lần này của chúng ta được tính là gì?
Bạch Kính Thần đổi sắc mặt.
Bàn tay anh nắm chặt chén rượu, lòng bàn tay đã thấy đau.
Lần nào cũng vậy, cô gái này đều hời hợt bỏ qua quan hệ của họ, trên giường nóng bỏng biết bao thì xuống giường sẽ lạnh lẽo bấy nhiêu!
Sao lòng em ác thế?
- Giải sầu thôi mà, giả sầu cho em, cũng giải sầu cho anh, theo nhu cầu chung thôi.
Dư San San cắn răng, làm bộ thản nhiên đáp.
Cô cảm thấy mình lâu không uống rượu nên tửu lượng kém đi, mới mấy chén thôi mà đã buồn nôn rồi.
Ngoại trừ thân thể để cho anh, cô chẳng còn gì cả.
Cô không muốn chậm trễ anh, anh có thể tìm được cành vàng lá ngọc, môn đăng hộ đối, anh và cô không phải người cùng một thế giới.
Vừa rồi chỉ là ý loạn tình mê, kích tình qua đi vẫn phải xem xét thực tế.
Chẳng biết Dư San San đang chà đạp bản thân hay là chà đạp Bạch Kính Thần nữa, anh hít sâu mùi rượu và mùi hương của cô, bầu không khí này như đang quyến rũ anh, lay động tâm hồn anh.
Trái tim anh đã máu me đầm đìa.
Bạch Kính Thần hít sâu rồi mới nói:
- Được, em đã nói vậy thì anh cũng cho em biết suy nghĩ của anh. Cuộc sống sau này còn rất dài, trước khi chúng ta tìm được bạn đời phù hợp thì cứ ở bên nhau đi, không phải người yêu mà chỉ là trao đổi thể xác thôi, theo nhu cầu cả, em thấy sao?
Theo nhu cầu.
Quả là phù hợp với tình hình hiện tại của họ, không bàn tình cảm, chỉ bàn nhu cầu.
Dư San San mím môi cười, hỏi:
- Anh nói đùa hay thật?
- Hoàn toàn là sự thật.
- Vậy được, về sau anh có thể tùy ý tới nhà em, em sẽ đưa chìa khóa lúc trước cho anh. Khi em cần, anh phải có mặt, khi anh cần, em sẽ cũng xuât hiện, thế nào?
- Được.
Nghe được câu trả lời này, Dư San San vào phòng ngủ lấy chìa khóa dự phòng ra giao cho anh.
- Em không muốn uống rượu, anh cũng về được rồi, thứ lỗi em không tiễn xa được.
Cô chống hai tay lên bàn, cúi người để lộ cảnh sắc mê người dưới cổ áo.
Dư San San cười quyến rũ, dường như cô sẽ không bị tổn thương vì tình cảm mà chỉ có người khác tổn thương vì cô.
Anh cất chìa khóa đi rồi cười rất tươi:
- Xin lỗi, nhu cầu của anh ngày nào cũng có, vậy nên từ hôm nay trở đi, anh sẽ ở lại nhà em. Anh tình nguyện trả tiền thuê nhà.
- Gì cơ?
Dư San San ngẩn ra, nụ cười cứng ngắc, cô kinh ngạc nhìn tên đàn ông đang cười ngả ngớn trước mặt.
Còn chưa hiểu rõ ra sao, cô đã bị anh đẩy vào phòng ngủ:
- Thay quần áo, đi mua đồ dùng hàng ngày với anh nào.
- Này này này.
Dư San San còn đang định nói gì đó nhưng quần áo đã bị cởi ra.
Vậy là Dư San San bị cưỡng chế thay quần áo, ra ngoài, đi thẳng tới siêu thị rồi mua hai chiếc bàn chải giống nhau, hai chiếc khăn mặt giống nhau, hai đôi dép trong nhà giống nhau. Cuối cùng, họ xách theo hai túi đồ dùng to tướng trở lại nhà.
Bạch Kính Thần lần này như đã quyết tâm xâm lược, lần trước anh chỉ tới ở vài ngày, có mỗi bàn chải thôi, nhưng bây giờ anh quả thật như thiên thạch lao tới, nện cho nhà của cô nát bét.
Anh vứt tất cả bàn chải, khăn mặt, dép, áo ngủ cũ của cô đi rồi thay bằng đồ mới mua.
Vật dụng cá nhân trong nhà đều thêm một bộ, đều là của Bạch Kính Thần.
Cuối cùng cũng xong, anh nói:
- Xong rồi! Từ nay về sau em chính là bạn giường chuyên dụng của anh, chúc mừng!
Anh nắm tay Dư San San lắc lắc, mãi đến lúc này cô mới tỉnh táo hẳn.
Cô trợn trừng mắt:
- Em cũng chúc mừng anh trở thành trai bao miễn phí của em, hợp tác vui vẻ.
Hai người tính cách giống nhau, chẳng ai kém ai.
Người ta nói hai người muốn ở bên nhau thì phải tìm người có tính cách khác biết mới dài lâu, nhưng Dư San San thấy người có tính cách giống mình cũng không tệ.
Cô và Bạch Kính Thần đều thích uống rượu, đều yêu người khác phái, đều ưa nói thẳng.
Thế là đủ!
Thật ra có nhiều chuyện đã đoán được kết cục ngay từ lúc mở đầu, mọi giày vò chẳng qua chỉ là vì kéo dài thời gian tàn cuộc mà thôi.
Họ đều hiểu rõ tương lai của mình nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa, cố gắng hết mình để có thể thiêu đốt ra những đốm lửa sáng nhất.