- Được, ông ở đâu, tôi sẽ tới ngay.
- Không cần, tôi đón cô, tôi biết cô ở đâu.
Quản gia vội cúp máy rồi lái xe đi đón Dạ Vị Ương.
Ông yên lặng suốt quãng đường, không nói sẽ đưa cô đi đâu, cuối cùng, xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
- Tại sao lại tới đây?
- Vì thiếu gia ở trong đó.
Tim Dạ Vị Ương đập thình thịch, con ngươi co lại, kinh ngạc nhìn ông:
- Vì sao?
- Từ khi thiếu gia chọn theo đuổi cô, cậu ấy đã bắt đầu xin từ chức nhưng vì thân phận đặc biệt, biết được nhiều việc cơ mật của Chính phủ nên các nghị viên không đồng ý. Nhưng cậu ấy khăng khăng như vậy, thậm chí dùng cả sức mạnh của gia tộc mà việc từ chức cũng không thuận lợi. Không lâu sau khi tới thành phố A, cậu ấy bị tập kích, trúng hai phát đạn, suýt mất mạng.
Dạ Vị Ương nghe thế thì tim như ngừng đập.
Hóa ra hai vết thương kia là vì thế mà ra.
Quản gia nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô bằng cái nhìn đầy ẩn ý, nếu Dạ Vị Ương thờ ơ thì câu sau ông không cần nói nữa.
Ông có thể nhận ra cô có lòng với thiếu gia nhưng do trở ngại là gia tộc nên mới không đồng ý ở bên cậu ấy, làm sao cô biết được thiếu gia vì vượt qua cửa ải này đã phải trả giá thê thảm và đau đớn tới đâu.
Ông mấp máy bờ môi khô héo, tiếp tục:
- Thật ra trong thời gian vừa qua, gia tộc Capet đã dần thoát ly khỏi Chính phủ, vì không muốn cuộc hôn nhân này có bất cứ hậu họa nào, thái độ của cậu ấy rất kiên quyết, chính vì vậy mới khiến Chính phủ bất mãn. Họ không dám động tới LN nhưng gia tộc Capet thì khác, chúng tôi đã theo Chính phủ nhiều đời, có sự phụ thuộc nhất định nên họ có thể ra tay không kiêng nể gì. Hơn nữa, thiếu gia không chỉ từ bỏ chức vị trong quân đội mà cũng đã từ bỏ cả gia tộc, sau này, cậu ấy sẽ không có bất cứ thực quyền gì trong gia tộc. Có thể nói hiện nay cậu ấy đã một thân một mình.
- Vì sao anh ấy phải làm như thế? Từ bỏ chức vị tôi có thể hiểu được nhưng vì sao lại bỏ cả gia tộc Capet?
- Vì cô!
Quản gia nói, cười khổ:
- Cậu ấy biết cô thông minh, chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung xem lần thông gia này có phải một âm mưu không. Cậu ấy cố gắng để cuộc hôn nhân này là một cuộc hôn nhân thuần túy, cậu ấy cưới cô chỉ vì yêu cô mà thôi.
Lời này như tiếng sấm nổ vang trong đầu Dạ Vị Ương.
Cô lảo đảo suýt ngã.
- Vì sao anh ấy không nói cho tôi biết?
- Thiếu gia là quân nhân, không thích nói nhiều, hơn nữa cậu ấy lo cô sẽ suy nghĩ rằng đây có phải khổ nhục kế không. Tôi hiểu người ngồi ở vị trí cao như cô Dạ sẽ phải suy nghĩ cho tập đoàn và gia tộc, cô hoài nghi mục đích của thiếu gia nhưng cậu ấy thực sự một lòng say mê cô. Lần này cậu ấy quyết đánh đổi tất cả, nếu không thể ở bên cô, lại mất đi địa vị, vậy cậu ấy không thể tránh khỏi sự trừng phạt của gia tộc. Cậu ấy chưa khỏe, lại nhận thêm trừng phạt thì...
Câu tiếp theo không cần nói, cô cũng hiểu.
Cách giáo dục đời kế tiếp của các gia tộc lớn luôn là chính sách thiết huyết, cô là con gái, ngọt miệng một chút là người lớn có thể khoan nhượng, nhưng các bé trai sẽ không được như vậy.
Cô từng tận mắt thấy Dạ Đình Sâm và Anjoye trưởng thành trong huấn luyện, trải qua nhiều đau khổ. Norman còn là một quân nhân, có thể hiểu được anh ta đã trải qua những gì.
- Bây giờ anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp Norman ngay!
Cô vội nói, bây giờ Dạ Vị Ương chỉ muốn trông thấy Norman mà thôi.
Quản gia đưa cô tới cửa phòng bệnh, nói:
- Thiếu gia ở trong đó, cô vào thăm cậu ấy đi.
Đứng trước cửa, Dạ Vị Ương không có dũng khí đối mặt với người đàn ông kia.
Cô hít sâu lấy tinh thần rồi mới vặn nắm cửa.
Trong phòng bệnh trắng xóa, anh ta nằm đó như đang ngủ.
Mày anh ta cau lại, dường như rất đau, đôi môi mỏng mím chặt khiến khuôn mặt càng thêm cứng rắn và cương nghị.
Trán anh ta lấm tấm mồi hôi, cô nhìn mà không đành lòng, muốn giúp anh ta lau đi.
Chẳng ngờ chưa đụng tới, Norman đã mở mắt, tốc độ của anh ta rất nhanh, chớp mắt đã bóp chặt tay cô, dường như có thể tháo cả khớp tay của cô vậy.
- Đau!
Dạ Vị Ương kêu lên.
Lúc này, Norman mới nhận ra ai tới, anh ta lập tức buông tay định ngồi dậy xem tình hình của Dạ Vị Ương nhưng vừa mới cử động thì đau đớn đã ập tới khiến anh ta hít sâu, nhíu mày.
Cô vội vàng đè anh ta lại, nói:
- Anh đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm.
- Sao lại là em? Anh còn tưởng là kẻ nào có mưu đồ bất chính!
- Sao, có nhiều người muốn giết anh lắm à?
Cô tức giận trợn mắt.
- Đúng thế, luôn có rất nhiều nội gián xinh đẹp trà trộn vào quân đội để đánh cắp cơ mật, nhưng cuối cùng đều ham mê mỹ mạo của anh mà bỏ tà theo chính.
Lúc này anh ta còn có tâm tư nói đùa, khóe miệng khẽ nhếch, cười rất thoải mái.
Dạ Vị Ương chẳng biết nên khóc hay cười.
- Còn buồn ngủ không, sắp sáng rồi, anh ngủ đi, bệnh nhân phải ngủ đủ giấc.
Cô dịu dàng nói.
Cô giúp anh ta đắp chăn nhưng bị anh ta giữ tay lại.
Lần này anh ta rất dịu dàng nhưng vẫn khó mà vùng ra được.
- Sao em lại ở đây?
Ánh mắt anh ta sáng rực, không cười nữa mà hỏi thật cẩn thận.
Dạ Vị Ương nghe thế, lại thêm đang nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô chần chừ một lát.
- Có phải em đã biết gì rồi không? Tới đây là vì thấy anh đáng thương?
Anh ta cười lạnh rồi hất tay cô ra.
Bị hất ra như vậy, trái tim cô cảm thấy thật lạnh lẽo.
- Nếu anh nhớ không lầm thì ba ngày nữa em sẽ đính hôn, bây giờ không về thì hôn phu của em không lo lắng sao?
Giọng Norman có chút lạnh nhạt.
- Em...
Dạ Vị Ương hé miệng muốn nói nhưng bị Norman lạnh lùng cắt ngang:
- Quản gia, đưa cô Dạ về đi.
Charles đứng ngoài cửa nghe thấy thế thì hơi chần chừ:
- Thiếu gia, để cô Dạ ở đây với cậu đêm nay đi.
- Nếu ông không tiễn thì tôi tự tiễn.
Mắt anh ta tối xuống, thái độ rất kiên quyết.
- Các người không cần tiễn, tôi tự đi.
Dạ Vị Ương đứng lên rồi đi thẳng, Norman cũng không nhìn thêm.
Tiếng bước chân xa dần, mãi cho tới khi không thấy được cô nữa, Norman mới quay lại, ánh mắt u ám.
Quản gia thở dài:
- Thiếu gia, tôi khó khăn lắm mới đưa được cô ấy tới đây, cậu cũng muốn nói chuyện với cô ấy mà, sao phải từ chối như vậy?
- Có phải ông nói tất cả cho cô ấy biết rồi không?
Norman lạnh lùng hỏi.
- Vâng, thiếu gia làm mọi thứ vì cô ấy, cô ấy nên biết.
- Cút!
Anh ta nheo đôi mắt ưng lại, lạnh giọng quát.
Quản gia bất đắc dĩ rời đi.
Phòng bệnh chìm vào im ắng.