Dạ Đình Sâm nhướn mày hỏi người trước mặt:
- Cậu làm gì thế? Người này bình thường không nền nếp gì, nhưng cũng còn biết giữ chừng mực.
Thế mà lần này để cho cảnh sát tìm tới tận cửa, chỉ sợ không phải là chuyện cỏn con.
Bạch Kính Thần nghệt mặt ra:
- Em cũng không biết, em có làm gì đâu.
Ông già ở nhà mới lên lớp em xong, gần đây em ngoan ngoãn lắm đấy.
Bạch Kính Thần là đứa cháu trai duy nhất của thủ trưởng cấp cao trong quân đội, bình thường được chiều chuộng lên trời.
Song trước đó anh ta đua xe đâm vào cột mốc trên đường, suýt nữa thì bị thương, nên ông nội ở nhà mới nổi giận dạy cho một bài học.
Bởi thế mà gần đây quả thực Bạch Kính Thần rất nền nếp, ngày nào cũng về nhà đúng giờ y như quẹt thẻ chấm công, đến cả quy luật nghỉ ngơi cũng bình thường hẳn, còn bị Âu Duyên Tây nói mỉa là sống theo thời gian biểu của cụ già kia.
Quả thực là anh ta không hiểu vì sao cảnh sát lại tìm mình.
- Xuống xem thế nào đã.
Hai người dừng câu chuyện rồi đi xuống đại sảnh ở tầng một.
Dư San San để ý thấy ngay Bạch Kính Thần đi ở phía trước, cô nàng hưng phấn đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên, vừa kéo áo đội trưởng vừa nói:
- Đội trưởng đội trưởng, anh nhìn xem, chính là tên kia kìa, hắn là tên biến thái đã giam giữ tôi đấy… Dư San San còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy Dạ Đình Sâm nối gót theo sau, những lời còn lại tắt lịm.
Vì sao tên trai bao biến thái kia lại ở cùng với Dạ Đình Sâm? Trời đất ơi, không lẽ tên biến thái này được Dạ Đình Sâm chống lưng hay sao?
- Yên Nhi, tớ không nhìn nhầm đấy chứ? Kia là chồng cậu đúng không? Sao anh ấy lại đi cùng tên biến thái thế kia? Nhạc Yên Nhi nhìn thấy tên biến thái mà Dư San San nói là Bạch Kính Thần thì cũng ngẩn cả người.
Lúc trước nhân viên khách sạn bảo chủ thuê phòng tổng thống vừa tới trụ sở chính của L.N thì cô đã nghi nghi rồi, nhưng chỉ tưởng anh ta là nhân viên dưới trướng L.N mà thôi.
Ai mà ngờ người mà Dư San San nói lại là Bạch Kính Thần cơ chứ.
- Anh ta… anh ta là bạn từ nhỏ của Dạ Đình Sâm, là tổng giám đốc một công ty khoa học công nghệ hiện đại, tên là Bạch Kính Thần…
- Đờ…phắc! Dư San San xám ngoét mặt mày, cảm thấy đời không còn gì đáng sống nữa rồi.
Khi Dư San San và Nhạc Yên Nhi nói chuyện với nhau thì đội trưởng đội cảnh sát cũng đã tiến đến hỏi Bạch Kính Thần mấy câu đơn giản.
Bạch Kính Thần nghe đội trưởng nói xong thì sắc mặt cũng sầm xuống.
Anh ta không nhịn được mà liếc Dư San San một cái sắc lẻm rồi sẵng giọng nghiến răng nói:
- Tôi bắt cóc cô? Giam cầm phi pháp? Hạn chế tự do thân thể? Dư San San bị anh ta lườm cho chột dạ, thế nhưng vẫn kiên quyết không chịu thua khí thế mà lườm trả.
- Chẳng lẽ không phải? Tự nhiên anh nhốt tôi vào khách sạn không cho đi đâu còn gì, tôi có đồng ý đâu! Dư San San biết thân phận thật sự của Bạch Kính Thần thì cũng hiểu ngay anh ta không thể là trai bao được, thế nhưng đã đến nước này thì cô đành phải kiên trì tới cùng thôi.
- Anh Bạch, đừng uy hiếp đương sự.
Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi, rốt cuộc anh và cô Dư có quan hệ gì? Anh có giam giữ cô Dư phi pháp, hạn chế tự do thân thể của cô ấy mà không có sự đồng ý của cô ấy không? Đội trưởng hỏi Bạch Kính Thần với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Không biết Bạch Kính Thần nghĩ tới việc gì.
Anh ta hơi nhướn mày, đôi mắt hồ ly lóe lên tia nhìn giảo hoạt.
Sau đó anh cười ranh mãnh rồi nói:
- Quan hệ của chúng tôi là người yêu chứ còn là gì nữa, hôn rồi chịch rồi, chuyện gì cần làm thì đều làm hết rồi.
Dư San San tức điên người, vội nói:
- Ai là người yêu anh, lần trước tôi say rượu mà, với lại tôi đã cho anh tiền rồi còn gì? Nhạc Yên Nhi không ngờ giữa hai người kia còn có chuyện như thế, cô hoảng luôn.
- Đúng vậy, cho tiền, ghi lên hai chữ “tiền boa”
Tôi hỏi anh cảnh sát nhé, tôi có nên tố cáo cô ta cưỡng gian tôi rồi còn mua dâm phi pháp không? Không ngờ tên này còn không biết ngượng mà nói chuyện này ra giữa bàn dân thiên hạ!
- Ai mua dâm? Chẳng phải chỉ có hơn ba trăm tệ thôi sao? Đấy là bà đây trả tiền phòng cho anh đó! Bạch Kính Thần tức đến bật cười:
- Tiền phòng một đêm tám ngàn! Ba trăm đồng còn không đủ đền cái chén mà cô vừa mới đập đâu! Dư San San điên tiết giậm chân bình bịch:
- Đội trưởng, anh ta uy hiếp tôi kìa! Các anh mau bắt anh ta đi! Đội trưởng đứng bên cạnh nghe xong thì nhức cả đầu.
Giờ thì anh nhìn ra rồi, đây có phải là án bắt cóc gì đâu, rõ ràng là đôi tình nhân trẻ cãi nhau rồi lôi họ ra đùa mà! Đội trưởng sa sầm sắc mặt, vẻ mặt vốn chính khí hiên ngang lại càng thêm hung dữ.
Anh ta quát lớn:
- Đôi tình nhân hai người muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi! Báo nguy giả là bị tạm giam đấy! Chúng tôi không phải ban hòa giải phường, không quản lý chuyện tình cảm cá nhân nhà người khác đâu! Thu đội đi về! Nói xong, anh ta đưa người đi.
- Gì? Gì mà đôi tình nhân chứ? Anh ta bắt cóc tôi! Dư San San kêu lên không cam lòng.
Đội trưởng không thèm quay đầu lại.
Bạch Kính Thần kẹp cổ Dư San San kéo sang một bên, vừa đi vừa nói:
- Anh, em trả bà xã anh cho anh, còn cô gái này em phải mang đi.
Em có chuyện phải nói rõ với cô ta, em không quấy rầy anh nữa!
- Ơ này, tên khốn này, anh buông ra cho tôi… Dư San San giãy dụa vô ích, giọng nói càng lúc càng xa.
Nhạc Yên Nhi lo lắng hai người họ gây gổ với nhau nên muốn đi theo xem sao, thế nhưng vừa bước được một bước thì đã bị Dạ Đình Sâm nắm tay kéo lại.
Em không nhìn ra hả? Họ có việc cần giải quyết riêng. Hả? Có việc gì mà cần giải quyết? Họ làm gì vậy? Nhạc Yên Nhi nhìn về phía họ rời đi với ánh nhìn lo lắng.
Tuy cô biết Bạch Kính Thần sẽ không làm gì xằng bậy, thế nhưng cô vẫn không nhịn được lo cho Dư San San.
Dạ Đình Sâm không giải thích với bà xã ngốc nhà mình nữa, mà kéo cô đi thẳng.
Nhạc Yên Nhi yếu hơn Dạ Đình Sâm nhiều, cứ thế bị hắn kéo vào thang máy, dọc đường đi bị bao nhiêu người nhìn.
Dạ Đình Sâm chẳng hề để tâm, chỉ có Nhạc Yên Nhi là hơi xấu hổ.
Nhạc Yên Nhi theo Dạ Đình Sâm lên thẳng phòng làm việc trên tầng cao nhất.
Ngoài văn phòng của hắn ra thì đây là lần thứ hai cô nhìn thấy khu vực làm việc của Dạ Đình Sâm, hai màu đen trắng đơn giản kết hợp với nhau cho thấy chủ nhân là người chín chắn và cương nghị; những đường nét cứng cáp phối cùng một số đồ trang trí có đường cong mềm mại làm dịu đi không khí nghiêm túc trang trọng, khiến người ta không cảm thấy mất tự nhiên.
Cô vừa ngồi xuống sofa thì Dạ Đình Sâm đã hỏi:
- Nước chanh nhé? Bấy giờ cô mới nhận ra Dạ Đình Sâm đang hỏi mình uống cái gì, bèn gật đầu đáp:
- Vâng, nhưng anh đưa em lên đây làm gì, em còn phải đến công ty mà.
Dạ Đình Sâm rót cho cô một cốc nước chanh rồi mới nói:
- Cuối tuần này có lễ kỉ niệm một trăm năm thành lập của Dior, tôi hi vọng em sẽ lấy thân phận là vợ của tôi để đi cùng tôi tới tham dự nó.
Động tác nhận cốc nước của Nhạc Yên Nhi hơi khựng lại.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu rồi hỏi với vẻ nghi hoặc: Anh nói gì cơ? Đi dự cùng anh á? Em là vợ hợp pháp của tôi, đi tham dự hoạt động thương nghiệp với tôi là chuyện quá bình thường, về sau có thể còn có nhiều dịp thế này hơn đấy.
Dạ Đình Sâm nói với giọng thản nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng của Nhạc Yên Nhi, hắn hơi cau mày, giọng điệu cũng cao lên đầy nguy hiểm:
- Hình như em không thích nhỉ?