Thời điểm rời khỏi thôn Thiển Thuỷ, nàng có mang theo một chút rong biển phơi khô, lúc này lấy cây kéo đem cắt rong biển thành hai sợi tơ mỏng, đây chính là ánh mắt của gấu nhỏ, sau đó lại cắt một miếng hình tam giác thành miệng của gấu nhỏ, như vậy là đã làm xong.
Tiếu Tử mờ mịt nhìn nàng làm mọi thứ, bị đè nén nói: “Ta đem tất cả mọi thứ để lại cho hai mẹ con các nàng là được .” Trong nháy mắt cảm giác được ánh mắt khinh bỉ mà Ninh Tiểu Nhàn quăng tới, “Tranh Tranh phải có được cuộc sống bình yên, Thanh Hà không thể nào đi theo ta được, nếu như ta ở lại thì sớm muộn gì cũng sẽ có người hại tới bọn họ. Ta. . . . . .” Lời nói cũng mắc ở trong cổ họng không thể nói ra được, từ xưa tới nay đa tình tổn thương nhất chính là ly biệt.
“Phiền não thì được cái gì, vì sao ngươi không nghe tỷ ấy nói lên ý nguyện của mình?” Nàng nói xong, đem ánh mắt cùng miệng đính vào trên phần đầu của Tiểu Hùng , lại đem”Chăn” đắp kín, thuận tiện còn muốn dịch dịch “Góc chăn”. Xung quanh lại để một chút rau dưa để trang trí.
Dọn xong cái khay, nàng mặc kệ Tiếu Tử còn đang trong trầm tư, đem thức ăn bưng đi ra ngoài.
Dù sao Tranh Tranh vẫn còn tâm tính của một đứa trẻ, vừa nhìn thấy cơm nắm cổ quái thú vị này thì trong nháy mắt đã hết khổ sở. Ninh Tiểu Nhàn chỉ thấy tiểu quỷ này nhấc chiếc đũa lên, xốc “chăn” của tiểu hùng lên để nhìn ngắm, không nhịn được mà đổ mồ hôi. Thức ăn nàng làm từ trước tới giờ đều có mùi vị không tệ, Tranh Tranh ăn tới mặt mày hớn hở cũng không cần phải nói, ngay cả rau dưa trang trí ở bên cạnh cũng ăn rất sạch sẽ, Đàm Thanh Hà dù tâm tư nặng nề, duỗi đũa ăn mấy đũa sau cũng không khỏi liên tục khen ngợi.
Đối diện với hai người một lớn một nhỏ này, thấy thế nào cũng giống như một gia đình, chính nàng là một người ngoài cuộc vẫn nên biến mất sớm một chút là tốt nhất. Ninh Tiểu Nhàn luôn rất tự giác, sau khi ăn xong cũng thu dọn bát đũa rồi quay về tiểu viện của mình, để lại một đôi nam nữ thâm tình chân thành, theo như Cùng Kỳ tiết lộ thì hai người này mỗi ngày gặp nhau một buổi tối đều bận rộn muốn chết. Nàng hoàn toàn có thể lý giải, một người là cô đơn, một người còn chưa biết tiền đồ như thế nào, hai người đều cần phát tiết tích tụ ở trong lòng của mình.
==========
“Khoan đã!” Mới vừa chạm tới cửa tiểu viện, Trường Thiên đột nhiên nói.”Ngươi có khách nhân tới cửa rồi!”
Bên trong có người? Ninh Tiểu Nhàn cả kinh, rút chân trở về. Trong nháy mắt này, trong đầu nàng nổi lên rất nhiều ý nghĩ.
Là chủ nhân của lực sĩ khăn vàng tìm tới cửa sao ? Nhưng xế chiếu nàng theo dõi chém giết là quạ ba mắt, tin tức này làm sao có thể truyền về được ? Nếu như xung quanh đây có người thì Trường Thiên không thể nào không cảnh tỉnh cho mình, chẳng lẽ lúc xế chiều ở trong phủ nha có tai mắt của đối phương ?
Quan trọng nhất là, bây giờ nàng nên làm gì, lại nghe thấy Trường Thiên trầm giọng nói: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu manh mối có gì không đúng thì lập tức quay về Thần Ma Ngục, không cho kéo dài giống như lần trước nữa.”
“Được!” Nàng hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa đi vào, nàng vừa mới bước vào sân thì cửa ở phía sau “rầm” một tiếng đóng lại, xem ra thế tới của đối phương hung bạo, nàng lạnh lùng cười một tiếng, tất nhiên là không sợ hãi.
Đèn dầu ở trong tiểu lâu đột nhiên được thắp áng lên, trong viện vẫn đen như cũ, dường như có quái vật ẩn núp
“Trong viện có thể có cơ quan?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Có. Ở phía rừng trúc bên tay trái ngươi có chút mùi tanh, đoán là có chút côn trùng không thể gặp được người, bên phải là tứ lạc trận, thời gian gấp rút không nói rõ bộ pháp được, ngươi đừng đi về phía bên phải là được rồi. ừ, phía trên tường trước còn bày Tiểu cô sơn trận, người này còn đang ở trong phòng, thấy chuyện không ổn nên muốn chạy trốn.”
Vừa nghe thấy đối phương đã bày trí trận pháp tốt lắm để chạy trốn, nàng đầu tiên liền buông lỏng tâm trí xuống hơn phân nửa, nếu như là người có thực lực mạnh hơn thì cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như thế ?
Trường Thiên đoán được ý nghĩ của nàng liền hừ lạnh một tiếng : “ Chớ khinh thường, tu sĩ đạo hạnh không cao nhưng lại rất khôn khéo, bình thường còn có thể lấy mạng của ngươi”.
Nàng điều chỉnh tốt nhịp tim cùng với hô hấp của mình, đi lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ngọn đèn dầu rã rời, chiếu sáng người đối diện đang ở bên trong.
Sau đó cả hai người đều ngây ngẩn cả người, cũng là đối phương mở miệng trước : “là ngươi” ngữ khí vô cùng ngạc nhiên
“Là ngươi!” Một hơi sau, hắn lại lặp lại một lần, trong giọng nói còn mang theo sự vui mừng vô tận !”Ha ha, rốt cục để cho ta tìm được ngươi!”
Khuôn mặt Ninh Tiểu Nhàn cả kinh tới không còn chút máu, lui về phía sau hai bước: “Sao. . . . . . Tại sao lại là ngươi!”
Dưới ánh đèn người này có một thân áo bào màu đen, có ba chòm râu dài, trên bàn tay phải bị chặt đứt một ngón cái, ngón trỏ cùng với ngón giữa, ý vị tiên phong đạo cốt cũng đã sớm không còn, đây không phải là Lưu Mãn Tử nàng kết làm kẻ thù ở Hỗ Thị thì còn là ai ?
Lưu Mãn Tử thấy nàng liền mừng rỡ: “Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Ta tìm tiện nha đầu ngươi thật là lâu, hôm nay rốt cục đạt được ước muốn!”
“Tiên sư, tay của ngài cũng không phải là do ta chém đứt.” Nàng làm bộ như thần sắc sợ hãi, đi về phía một góc phòng, vô luận là lời nói hay vẻ mặt của Lưu Mãn Tử đều chứng minh là ở chỗ này nhìn thấy nàng là hết sức ngoài ý muốn, điều này nói lên cái gì ? Nói rõ là hắn muốn tìm, là người vốn ở lại trong phòng này, lui thêm một bước nữa mà nói thì hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới một kẻ không quen biết, cho nên việc này tất nhiên là đã được người ta nhờ vả hoặc sai sử.
Người ở sau lưng hắn là tu sĩ đã bắt Cẩu Tử đi hay là Thanh Hư Môn đây ?
Lưu Mãn Tử thấy nàng sợ đến sắc mặt xanh trắng, không khỏi hưng phấn nói: “Lúc ở Hỗ thị kia ngươi còn miệng lưỡi sắc bén, sao lúc này không nói?” Cô gái này hại hắn bị chặt ba ngón tay, hại hắn bị mất đi lò tiểu đan thần kỳ kia, tuy nói chỉ là một người phàm, nhưng tai họa đều do nàng dựng nên, hắn cũng đau khổ tìm kiếm nàng thật lâu a.
“Tiên sư tha mạng! Ta chẳng qua chỉ là một cô nương bình thường, đối với người ở Hỗ thị chém tay ngài, trước đó ta cũng không có biết rõ tình hình a !” Thuật điều tức quả nhiên là thần kỳ, nàng trưng ra bộ mặt thất bại không còn chút máu, sắc mặt rất nhanh liền trở nên thảm đạm, Lưu Mãn Tử nhìn thấy trong mắt thì trong lòng cảm thấy rất vui vẻ sảng khoái.
“Nếu không phải ngươi kinh động tới Đạm Thai Dực, làm sao hắn có thể chặt đứt ngón tay của ta ? Đây toàn bộ đều là do ngươi dựng nên, nếu không đem ngươi róc xương lóc thịt tới chết thì làm sao có thể tiêu được mối hận ở trong lòng của ta?” Lưu Mãn Tử nhe răng cười một tiếng, đột nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, lò luyện đan của ta đâu ? Ngươi đem nó giấu đi nơi nào rồi, vì sao ta tìm không thấy nó?”
“Là một tiên sư khác mang đi rồi, ta cũng không biết hắn lấy đi đâu, những thứ này thật sự đều không có liên quan tới ta!” Nói xong, nàng vỗ vỗ mặt, thất thanh khóc lên, ở trong lòng lại mắng thầm “ Tiếu Tử chết tiệt, nàng gào thét lớn tiếng tới như vậy rồi làm sao hắn còn không nhanh chút đi tới đây ? Rõ ràng khoảng cách chỉ mấy chục trượng, sẽ không phải là đang bận rộn vận động gì chứ?
Lưu Mãn Tử liếc xéo nàng: “Xú nha đầu, Vẫn còn có một chút tâm cơ, ngươi khóc đi, thoải mái khóc đi, sẽ không có ai tới cứu ngươi!” Hắn cười ha ha, “Ta ở ở chỗ này bày ra kết giới cách âm, dù ngươi khóc tới phá cửa ra cũng đừng mơ truyền được nửa điểm âm thanh đi ra ngoài.”
Hắn lấy ghế dựa ngồi xuống, bộ dạng lão gia nhàn nhã: “Hiện tại ngươi tới nói cho ta biết, vì sao Phàn tiên sinh lại muốn dùng ta để đối phó với ngươi ? Nói thoải mái một chút, lát nữa ta sẽ để cho ngươi chết được thoải mái chút ít.”
Chỉ thấy cô nương trước mắt liền ngừng tiếng khóc, ngẩng đầu kinh ngạc nói : “Phàn tiên sinh là ai? Ta không nhận biết.”
“Đừng có giả vờ với ta.” Hắn không nhịn được nói, “Phàn tiên sinh nói, ngươi cùng Ôn phủ Nhị công tử đi lại rất gần, tất có mưu đồ. Nếu không đàng hoàng khai ra , thì chuẩn bị nếm mùi đau khổ đi.” Con ngươi của nha đầu trước mắt này xoay vòng vòng, hắn ở trong Hỗ thị đã nhìn thấy nàng làm ra vẻ mặt này, xem ra là có tâm tư lanh lợi. Lưu Mãn Tử cũng không nhiều lời, từ trong lòng ngực móc ra một quả Kim Linh Đang bắt đầu rung lên .
Cái linh đang này cùng với linh đang buộc trên cổ chó mèo cũng không có khác biệt gì, chẳng qua là toàn thân có ánh vàng rực rỡ, trên đó vẽ đầy những sợi tơ màu đỏ nhạt, hắn vừa lay động linh đang thì những sợi chỉ đỏ ở trên linh đang giống như quỷ dị mà bay ra, tựa như rắn tạo thành các loại ký hiệu cổ quái, bay tới bên ngoài miệng của linh đang, âm thanh một khi chui qua tầng phù văn này thì tiếng linh đang thanh thúy dường như biến dạng đi rồi.
Nghe vào trong tai của Ninh Tiểu Nhàn, âm thanh này đầu tiên là biến thành tiếng ngựa xe nhộn nhịp ở hiện đại, lát sau lại là tiếng chà xát quân bài mạt chược, nhưng một giây sau lại giống như gió lớn gào thét, giống như lệ quỷ kêu khóc, lại giống như có vô số oan hồn đang cùng nhau gào thét. Nàng che lỗ tai lại nhưng không ngăn được âm thanh này chui vào trong đầu. Tiếng chuông mỗi một tiếng động một lần, tinh thần nàng hung hăng bị đả kích một trận, Lưu Mãn Tử càng lắc càng nhanh thì trái tim của nàng cũng theo đó mà càng nhảy càng nhanh.
Trên mặt người này còn nhe răng ra cười, hiển nhiên là rất hưởng thụ quá trình hành hạ của mình, trong đầu nàng hỗn loạn, cuối cùng “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu.
“. . . . . . Ninh Tiểu Nhàn!” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rống giận của Trường Thiên .”Vào Thần Ma Ngục , ngươi không phải là đối thủ của hắn!” hắn ở trong tiếng hô vang lẫn lộn này, nhất thời đem ma âm ở bên tai nàng đánh tan hơn phân nửa.
Thừa dịp khoảng thời gian này, nàng nhấc chân lên khỏi cái ghế trước mặt, một cước đạp về phía Lưu Mãn Tử, tu sĩ này cũng không ngờ tới nàng còn dư lực phản kích, ngạc nhiên lẫn kinh ngạc, trên tay không khỏi dừng lại.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, đột nhiên nhe răng cười một tiếng : “Ngươi mới vừa nói, nơi này bày ra cách âm kết giới, tiếng vang gì cũng sẽ không truyền ra ngoài đi?”
Nàng vừa mới nôn ra một ngụm máu, ở trên răng ngà còn dính tia máu, cô nương xinh đẹp quyến rũ như vậy cười một tiếng, thế nhưng lại làm cho người ta có mấy phần rét lạnh, cảm giác tàn bạo nảy lên. Lưu Mãn Tử thấy vậy thì trong lòng giật mình, chợt lại nghĩ tới chẳng qua đây chỉ là người phàm, nhất thời thẹn quá thành giận, lại cầm lấy linh đang bắt đầu dao động.
Song chỉ một giây sau cô nương này liền không thấy nữa.
Ở trong phòng nhỏ này, khi hắn còn không nhìn rõ vào đâu thì bỗng nhiên biến mất.
Hắn dụi dụi mắt, định thần nhìn sang nơi Ninh Tiểu Nhàn vốn dĩ nên đứng yên hiện tại chỉ còn lại không khí
.”Chẳng lẽ là dùng pháp thuật ẩn thân nào đó?” Hắn nghĩ ngợi một lúc thì linh đang ở trên tay cũng không dừng lại, vài chân hỏa cũng đã đánh qua, cho dù là cứng rắn như sắt cũng đã chết cháy rồi, nhưng chỗ kia vẫn không có một bóng người.
Hắn không tin chuyện tà ma này, lại giơ linh đang lên rung mấy tiếng, nhưng trong cả phòng trừ tiếng giòn vang của linh đang thì không có nửa điểm dị thường nào.
Chẳng lẽ là có quỷ quái ? Hắn là tu sĩ, tự nhiên không sợ yêu vật cùng quỷ quái bình thường, nhưng hiện nay đây là tình huống gì, có ai có thể nói cho hắn biết một phàm nhân vì sao có thể ở dưới mí mắt của hắn mà biến mất ?
Không nói tới một mình hắn nghi thần nghi quỷ, giờ phút này Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên là tiến vào trong Thần Ma Ngục, từ lần trước bị Trường Thiên hung hăng đánh hai chưởng vào mông xong, nàng rốt cục cũng học xong việc không cậy mạnh nữa.
Trường Thiên nhìn nàng cau mày nói: “Là ta tính sai, tu sĩ này chẳng qua là Trúc Cơ kỳ, trong tay lại có pháp khí nhiếp hồn, bây giờ thần hồn này của ngươi đã bị chút ít thương tổn.”
“Chuyện này không đáng ngại, ta còn chống đỡ được.” Nàng trước đút một viên tiểu bồi nguyên đan vào trong miệng của mình. Ai, trong đầu hỗn loạn quả thực là muốn nôn mửa, vô cùng khó chịu. Nhưng bây giờ chi bằng mau đem chuyện ở bên ngoài xử lý, bằng không đợi tới khi Lưu Mãn Tử kịp phản ứng thì lòng bàn chân cũng bôi dầu rồi, có thể làm lộ bí mật của Thần Ma Ngục, sớm biết tối nay có người tới tìm nàng thì nói gì cũng nên đem ngọc bội mà Đạm Thai tặng giắt ở bên người.
Danh Sách Chương: